- “Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ
- Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng cha”
Bố mẹ là người đã sinh thành, đã dưỡng dục tất cả chúng ta nên người. Bố mẹ là điểm tựa cho ta trong đời sống, là bến đỗ thì tìm về sau mỗi chuyến đi dặm dài của cuộc sống. Tình cảm dành cho cha mẹ luôn thật sâu nặng, nghĩa tình và trọn hiếu. Trong chương trình Ngữ Văn 6 có kiểu đề tả người thân trong gia đình mà em yêu quý nhất. Khi viết cần chú ý quan tâm làm điển hình nổi bật những nét hình dáng, tính cách của người thân trong gia đình đó và thể hiện cảm hứng của bản thân. Dưới đây là bài văn mẫu tả người thân trong gia đình mà em yêu quý, giúp tất cả chúng ta tưởng tượng rõ về dạng đề này .
BÀI VĂN MẪU SỐ 1 TẢ NGƯỜI THÂN MÀ EM YÊU QUÝ LỚP 6 – MIÊU TẢ BỐ CỦA EM
” Bố là tổng thể, bố ơi bố ơi … ” Trong trái tim mỗi người có lẽ rằng tình cảm dành cho bố sẽ thật sâu nặng. Bố là người dạy bảo ta vững bước vào đời. Tôi luôn tự hào vì có một người bố tuyệt vời như vậy .
Bố tôi năm nay đã ngoài bốn mươi tuổi – cái tuổi mà sức trẻ, sức khỏe dẻo dai đã giảm đi trông thấy. Làn da ngăm đen vì ngày đêm dãi dầu sương gió. Vầng trán bố cao với đôi mắt sáng luôn ánh lên những cái nhìn khi trìu mến, yêu thương, lúc nghiêm nghị, mạnh mẽ. Mái tóc xanh ngày nào giờ đã có một vài sợi bạc như những chứng tích cho một đời lam lũ vất vả. Bàn tay bố không mềm mại như bàn tay mẹ, nó thô ráp hơn và đầy những vết chai sần. Tôi thích áp mặt mình vào bàn tay ấy để cảm nhận hết thảy nỗi cơ cực mưu sinh của bố thân yêu. Cái dáng gầy gò của bố đi vội vã trong cơn mưa chợt đổ khiến mỗi lần nhớ lại tôi không khỏi rưng rưng, xót xa.
Bố là một thợ xây lâu năm – một nghề mà phải dãi nắng dầm mưa quanh năm suốt tháng. Ngôi nhà tôi ở thời điểm ngày hôm nay cũng chính là tự tay bố xây nên bằng tổng thể tận tâm của mình. Tôi thương bố những ngày nắng như đổ lửa phải phơi sống lưng ra với đời, những ngày mưa tầm tã lại đội mưa để thao tác. Bố yêu thương chúng tôi, tình yêu của một người bố nghiêm khắc. Tuy rằng bố không hay vỗ về hay tâm sự với tôi như mẹ, nhưng những câu truyện bố kể về thời xưa, những bài học kinh nghiệm bố dạy tôi mỗi ngày, những sự khó chịu mỗi khi tôi lầm lỡ, tôi biết tổng thể vì tốt cho tôi, muốn cho tôi nên người .
Tôi vẫn nhớ cái ngày đó, cái ngày tôi mới đang học lớp Một, cái ngày mà mẹ phải lên viện chăm nom bác cả, bố một mình thay mẹ gánh vác hết việc làm nhà : nấu ăn, quét dọn, chở tôi đi học, dạy tôi học và ru tôi ngủ. Quần quật làm từ sáng sớm đến tối mịt, ấy vậy bố vẫn làm thêm vai trò của một người mẹ. Khi ấy, tôi ước giá như mình lớn hơn chút nữa, hoàn toàn có thể giúp được bố phần nào …
Ngày tháng trôi đi, đứa trẻ năm nao giờ đã khôn lớn, đã hoàn toàn có thể tự đi trên đôi chân chính mình. Đường đời gồ ghề, sẽ có lúc tôi vấp ngã, có lúc tôi căng thẳng mệt mỏi, nhưng tôi luôn biết ở mái nhà thân yêu, bố vẫn luôn dõi theo bước chân tôi, sẵn sàng chuẩn bị dang rộng vòng tay để tôi làm điểm tựa vững chãi trong cuộc sống này .
– Trần Thị Thanh Mai – wikihoc.com
BÀI VĂN TẢ NGƯỜI THÂN EM YÊU QUÝ NHẤT TẢ NGƯỜI MẸ CỦA EM
Mẹ – tiếng gọi ấy thân thương và thiêng liêng biết mấy. Mẹ là người bên ta, chăm sóc cho ta từ bữa ăn đến giấc ngủ. Hạnh phúc biết bao khi em sống trong vòng tay yêu thương của mẹ .
Mẹ em đã ngoài ba mươi tuổi. Nhưng vẻ bên ngoài mẹ có vẻ như già trước tuổi bởi nỗi nhọc nhằn nuôi em khôn lớn vẫn in hằn trên khuôn mặt mẹ. Dáng người mẹ dong dỏng cao nhưng đầy đặn. Mái tóc mẹ dài, đen láy như suối mây. Mỗi khi nằm trong lòng mẹ em thấy mái tóc ấy mềm mại và mượt mà và có hương thơm dìu dịu từ hoa bưởi, trái bồ kết. Nước da trắng hồng của mẹ ngày nào, giờ đây lại rám nắng. Đôi bàn tay của mẹ gầy gầy, xương xương, Open những vết chai sần do việc làm lam lũ khó khăn vất vả. Em yêu nhất vẫn là đôi mắt của mẹ, ánh mắt luôn nhìn em trìu mến. Khi em phạm sai lầm đáng tiếc, đôi mắt mẹ thoáng buồn ; khi em đạt thành tích tốt, đôi mắt mẹ cũng ánh lên niềm vui, niềm tự hào. Mẹ em mang vẻ đẹp bình dị nhưng so với em, mẹ luôn là người tuyệt vời nhất .
Ngày ngày đi học về trên triền đê, em thường phóng tầm mắt ra cánh đồng bát ngát để trông thấy dáng hình quen thuộc của mẹ. Chiếc áo nâu bạc mầu cần mẫn vun trồng cho từng ruộng lúa, đến ruộng rau. Cây lúa, rau lớn lên, xanh mơn mởn được tưới tắm từ biết bao giọt mồ hôi của mẹ đổ xuống. Mẹ em là người chịu thương, chịu khó như chú ong cần mẫn vậy. Bận rộn với việc làm đồng áng, nhưng ngôi nhà nhỏ của em luôn ngăn nắp, ngăn nắp bởi bàn tay tần tảo của mẹ. Là cô công chúa bé nhỏ, nên mọi tình yêu thương mẹ đều dành trọn cho em. Mỗi lần mẹ đi chợ về, mẹ lại mang cho em những thức quà, những món quà nhỏ bé nhưng em cảm nhận được tình yêu thương của mẹ gửi gắm trong đó. Nhà thơ Chế Lan Viên từng nói rằng :
“ Con dù lớn vẫn là con của mẹ
Xem thêm: Cách lấy lại mật khẩu tài khoản Zalo khi mất SIM, mất số điện thoại – https://blogthuvi.com
Đi suốt cuộc sống, lòng mẹ vẫn theo con ” .
Thật vậy, mẹ nuôi nấng em suốt chín tháng mười ngày, mẹ lại không quản công nâng đỡ giấc ngủ của em trong những trưa hè oi ả. Là giọt máu cắt đôi của mẹ nên tình cảm mẹ dành cho em là vô bờ bến. Những đêm đông khi em thức học bài, chợt thấy lòng yên bình khi nhìn qua khe cửa ánh đèn phòng mẹ vẫn le lói. Mẹ không muốn em thức một mình, có khi đôi bàn tay ấy đang khôn khéo khâu cho em chiếc áo rét để đông về em không còn thấy lạnh cóng trên đường đi học. Cảm nhận được tình yêu thương của mẹ, em cố gắng nỗ lực học tập thật tốt. Học kì vừa mới qua em đạt phần thưởng cấp tỉnh, lúc lên bục nhận thưởng, em phát hiện ánh nhìn thân thương của mẹ. Mẹ thường vuốt mái tóc của em và nói : “ Con là niềm tự hào của mẹ, hãy nỗ lực học nên người con nhé ! ”. Em đáp : “ Vâng ạ ”. Nhưng trong lòng em, mẹ mới là người em tự hào. Mẹ trở thành động lực để em bước tiếp quãng đường chông gai, mẹ cũng là điểm tựa mỗi khi em gặp thất bại. Xót xa biết mấy những ai không được bàn tay mẹ che chở .
Dù không nói ra nhưng trong lòng em vẫn thầm nhủ “ Con yêu mẹ nhiều lắm, con cảm ơn mẹ đã luôn dõi theo con ”. Dù mai này có đi đâu về đâu em cũng luôn khắc ghi tình mẫu tử thiêng liêng, cao đẹp. – Thu Hường – wikihoc.com
Source: https://blogthuvi.com
Category: Blog