Tháng bảy, cái tháng mà ta yêu thương! Ánh nắng chói chang như tranh vẽ, trời trong xanh tươi mát. Tháng bảy, đến mà lại đang tràn vơi cả nỗi buồn. Mưa bất chợt rơi, gợi những cung đàn u sầu.
Tháng bảy gần kề, nhưng cách xa. Tháng bảy đặc biệt lắm! Tháng bảy như lấy mùa thu trong tay, lùi lại để khoác trên mình vẻ đẹp của mùa hạ. Tháng bảy mưa ngâu, tháng bảy khiến tâm hồn trống rỗng, nhạt nhòa. Không khao khát ánh nắng như tháng mười hai, cũng chẳng mong chờ những cơn mưa như những ngày tháng sáu. Người đi trên phố đã quên đi những người ngoài phố, khói thuốc khói buồn quên hương sương đêm…
Phượng nở khi nào? Ta không hề hay biết! Nhưng khi tỉnh giấc sau giấc mơ, tháng bảy đã đến, đánh thức những cảm hứng lâng lâng, xen lẫn trong lòng. Hôm nay, đúng ngày của tháng bảy, tôi muốn gửi tới mọi người những áng thơ tình đầy buồn bã, chứa đựng nhiều tâm trạng. Dành riêng cho những ai vẫn còn buồn rầu, đơn độc với những niềm riêng không thể nói. Chùm thơ về tháng bảy mưa ngâu này gồm vài bài tôi viết và những bài còn lại là sưu tầm của nhiều tác giả. Hi vọng rằng những bạn cũng sẽ thích và đồng cảm với những dòng thơ tháng bảy đầy tâm trạng và cảm hứng sau đây. Chúc mọi người vui vẻ và có những khoảnh khắc tuyệt vời bên những vần thơ tháng bảy.
1, Mùa Thu Tháng Bảy
Tháng bảy về khao khát tình yêu,
Gió heo may thổi khói thu buồn.
Lang thang bước sầu trên con đường,
Giấu tâm hồn tôi trong phố mùa xa.
Tôi nhớ về cái thuở chúng tôi đi,
Về mùa thu hai đứa đã phân ly.
Tôi vẽ hình dung một chân dung tưởng tượng:
“Chúng tôi vui lên trên những ngã ba đường”.
Tháng bảy này dẫn mưa về nơi xa,
Phút giao mùa cảm giác như “rất thu”.
Mưa trắng xóa có giận hờn xô cửa?
Sao tâm hồn tôi băng giá ngập sương mù?
Chúng tôi vui bước đi trên con phố ấy,
Riêng tôi trở về buồn nặng nề trong lòng,
Khăn trắng vương trong phòng không khóa cửa,
Mặc thời gian đối thoại với chính mình…
(Huỳnh Minh Nhật)
2, Bâng Khuâng Tháng Bảy
Tôi lau chưa hết dòng lệ cũ,
Đã thấy bâng khuâng, tháng bảy về…
Lá úa võ vàng chân phố thị,
Nghe lòng trầm uất giữa u mê.
Hoa cúc nở chiều, mây trắng xóa,
Thu về hoang hoải gió heo may.
Mà người con gái đôi mắt ướt,
Vẫn còn nhớ trộm một bàn tay?
Tháng bảy lạnh lùng, tháng bảy thu,
Sương rơi lấm áo, trời mịt mù.
Thì có bao giờ em hiểu được,
Lối mòn đương cất một lời ru.
Tình yêu nổi bừng vào mê đắm,
Rồi cũng theo người cuốn gót hoang.
Để nay tháng bảy đầy lạ lẫm,
Hồn nhiên, in dấu những phai tàn.
Tháng bảy chiều nay chợt lững lờ,
Những tình dìu dịu, ý ngàn thơ.
Sao người lữ khách phương xa đó,
Chỉ ngước nhìn theo với hững hờ.
Có phải thu ơi? Đã phải lòng…
Hay rằng mắc tội với non sông?
Cớ sao tháng bảy, mùa thu tới,
Thiếu nữ cười duyên nhạt má hồng?
(Huỳnh Minh Nhật)
3, Tháng Bảy Mưa Về
Tháng bảy mưa về ướt phố xưa,
Ướt con đường nhỏ, điệp sang mùa.
Dế gầy vì cỏ không buồn thắm,
Rêu phong tháp cổ, tiếng chuông chùa.
Tháng bảy nắng sầu vương gió se,
Mùa thi đại học đến bên hè.
Có cô trò nhỏ ghi lưu bút,
Chữ kí trao người mắt đỏ hoe.
Tháng bảy phượng rơi trên tóc mây,
Áo dài ai mặc phố say say.
Lưu ly tim tím mùa mơ mộng,
Bằng lăng đẫm cả đôi vai gầy.
Tháng bảy lá sang cây ở đâu,
Chầm chậm mây trôi xám một màu.
Trên trời có chiếc cầu ô thước,
Ngưu Lang, Chúc Nữ lỡ duyên đầu.
Tháng bảy ơi! Đến tháng bảy rồi,
Nhớ sao mắt biếc tuổi đôi mươi.
Mùa mưa đã đến bên khung cửa,
Khắc ghi trong tim bóng một người.
(Nguyễn Ngọc Giang)
4, Dặn Em
Tháng 7 đi cạn ngày phượng vĩ,
Mùa thu đã ban mai.
Em vừa đi vừa khóc,
Sen đã tàn những cánh hồng phai…
Tháng 7 đi cạn nỗi buồn câm nín,
Tóc em dài bồ kết lá chanh.
Đường đời vạn dặm,
Em viết thư kể chuyện thị thành…
Tháng 7 mùa ngâu em mắt ướt,
Gái quê rơm rạ trót thương người.
Thì cũng đừng ba năm em chất củi,
Đốt lòng cha một phút em cười.
Tháng 7 cay nồng khói bếp,
Mẹ ngậm cười chín suối mùa vu lan.
Em có còn mùa trăng chưa đi hết,
Gắng hồn nhiên cho những phai tàn…
(Thủy Vũ)
5, Tháng Bảy, Mưa
Cõi mênh mang, giọt lệ trời rơi mãi,
Mịt mù mưa, nghiêng ngả phố, chiều nay.
Nhỡ một lần cuộc hành trình trì hoãn,
Dối-gian-tôi sẽ hiện rõ hình hài.
Tháng bảy, mưa! Nhạt nhòa buồn đôi mắt,
Hắt hiu chi? Thêm một nỗi muộn phiền.
Tháng bảy, mưa! Đêm điệp trùng trở giấc,
Níu thêm chi? Những đau xót đời thường.
Ngày tháng bảy vẫn mưa rơi nhòa nhạt,
Mắt-buồn-em vẫn mái tóc huyền che.
Biển vẫn trôi giữa đôi bờ cách trở,
Tôi, một đời, xin nợ chút tình thơ…
(Nguyễn Hà)
6, Mưa Ngâu Tháng Bảy
Nụ hoa nằm ngửa đợi chờ,
Cành cây ngái ngủ cũng vừa lao xao.
Giọt gì rớt giống giọt ngâu,
Hình như tháng bảy trên đầu thả mưa.
Tóc tai em ướt lòa xòa,
Mở hồn anh rộng mái che cho người.
Tiện tay cài nút áo thôi,
Đâu ngờ cột phải góc trời vào nhau.
Tháng bảy ừ! Đến tháng bảy rồi,
Nhớ sao mắt biếc tuổi đôi mươi.
Mùa mưa đã đến bên khung cửa,
Khắc ghi trong tim bóng một người.
(Quan Dương)
8, Hà Nội Buồn Như Một Bản Tình Ca
Hà Nội buồn như một bản tình ca,
Tháng 7 đi qua, mùa hè thôi đỏ lửa.
Chim sẻ sân sau chẳng còn hót nữa,
Chợt vội vàng cho một chuyến đi xa.
Đi qua những phố của ta,
Bia Tạ Hiện mùa này sao đắng thế.
Chiếc ghế nhựa con con đã thôi không còn kể,
Câu chuyện ồn ào mỗi lúc chiều sang.
Có phố nào dài cho những kẻ lang thang,
Có đường nào dạy quên cho người đi tìm kỉ niệm?
Có mặt hồ buông soi cho tình yêu màu nhiệm,
Có chiếc lá rơi lãng đãng bỏ quên mùa…
Có tiếng ồn ào đám trẻ nô đùa,
Có nhạc du dương từ ban công tầng sáu.
Có mảng nắng chiều đỏ au màu máu,
Có con tim ngừng đập đã lâu rồi…
Những lối nào quen Hà Nội của tôi?
Đường Nguyễn Du uể oải chờ mùi hương hoa sữa.
Mùa thu ơi sao mày chưa gõ cửa,
Để hạ buồn thương mãi không thôi…
Và tôi nhốt mình trong quanh quẩn riêng tôi,
Hà Nội chỉ buồn thôi, nhưng Hà Nội không biết uống.
Chén rượu nhấc lên rồi đặt xuống,
Cạn tưởng trăm lần mà uống mãi chưa xong.
Bạn bè quẩn quanh những nỗi nặng lòng,
Tháng ngày miệt mài nồi cơm tấm áo.
Cớ sao chỉ riêng mình sống ảo,
Mải mê tìm chốn rong chơi…
Hình như chỉ Hà Nội hiểu tôi thôi…
Bởi khi còn trẻ ai cấm mình nông nổi?
Rồi sẽ đi qua một thời bối rối,
Sẽ bước qua vạn nỗi buồn không tên…
Tối nay tôi lại chọn quán quen,
Lẩm bẩm vài ba câu hát.
Về tháng ngày sống sao cho mình không nhàn nhạt,
Về đoàn tụ và chia xa,
Hà Nội lại buồn như bản tình ca…
(Trần Việt Anh)
9, Tháng 7 Tôi Về
Tháng 7 tôi về ngang lối cũ,
Áo khuya chưa đủ ấm hơi người.
Còn nguyên dấu tích thời phiêu lãng,
Bàng hoàng theo mỗi bước chân tôi.
Nhịp đêm dội xuống hồn khuya khoắt,
Chưa chắc gì đã tới chiêm bao.
Tháng 7 mưa dài thêm sợi tóc,
Chờ em ngồi thắp ngọn bạc đầu.
Con đường thao thức ngang lòng đá,
Dốc liễu ngày xưa cũng đã già.
Dáng em thấp thoáng hiên mưa tới,
Lá buồn che ướt lối tôi qua.
Một lần hôn phối hồn tháng 7,
Quảy gánh trăm năm cõi đi về.
Để nghe tiếng khóc em lạ lẫm,
Như còn trầm uất giữa u mê…
(Hư Vô)
10, Chiều Mưa Tháng Bảy
Về ngang đây nghe cỏ cây tình tự,
Những lời tình như gió thoảng trăm năm.
Đã bay lên từ nỗi nhớ âm thầm,
Và quyện lấy hồn thơ đang thổn thức.
Anh ngồi xuống trong mùa hè oi bức,
Thấy em về thấp thoáng một dòng sông.
Nước tình yêu chờ tưới mát nương đồng,
Cho tư tưởng mọc ra bài thơ mới.
Từ ngày cũ tâm tình riêng gửi tới,
Chỉ vài hàng cũng biển động hồn anh.
Chưa gặp nhau, thương nhớ đã đâm nhành,
Thành cây lá che ngang trời nắng hạ.
Chiều tháng bảy mang cơn buồn rất lạ,
Bước chân nào về sa mạc không hay.
Em còn không trên thành phố cuối ngày,
Có nghe chút khát khao dòng thơ cũ?
Anh lên dốc thấy chiều đang đi ngủ,
Bóng em còn lãng đãng cuối chân mây.
Như vầng trăng chênh chếch giữa đời này,
Khi đêm xuống hồn anh chiều tháng bảy.
(Đỗ Hồng)
11, Sài Gòn Tháng Bảy Mưa Rơi
Tôi đã biết thể nào em cũng khóc,
Trời cũng mưa và đêm sẽ khuya dần.
Chén chè bưởi ánh đèn như chuỗi ngọc,
Dòng nhạc êm đềm con tim cháy lâng lâng.
Trời Sài Gòn tháng bảy thoảng mưa rơi,
Chẳng phải đổ trắng trời như tháng sáu.
Nhưng cũng đủ se lòng người ngóng đợi,
Tháng tám rồi trời sẽ có mưa ngâu.
Sáng mai này tôi sẽ tiễn em đi,
Cùng áo trắng em vào kỳ thi mới.
Tôi sẽ đứng bên ngoài hòng để đợi,
Nắng sáng này dù chiều có mưa bay.
Mưa say đắm tóc em dài mười tám,
Tháng bảy buồn như đêm giáp năm.
Thôi đừng khóc thêm đau lòng anh lắm,
Mà hãy cười cho nhạc khúc hòa âm.
(Trần Minh Hiền)
12, Chiều Tháng Bảy
Về ngang đây nghe cỏ cây tình tự,
Những lời tình như gió thoảng trăm năm.
Đã bay lên từ nỗi nhớ âm thầm,
Và quyện lấy hồn thơ đang thổn thức.
Anh ngồi xuống trong mùa hè oi bức,
Thấy em về thấp thoáng một dòng sông.
Nước tình yêu chờ tưới mát nương đồng,
Cho tư tưởng mọc ra bài thơ mới.
Từ ngày cũ tâm tình riêng gửi tới,
Chỉ vài hàng cũng biển động hồn anh.
Chưa gặp nhau, thương nhớ đã đâm nhành,
Thành cây lá che ngang trời nắng hạ.
Chiều tháng bảy mang cơn buồn rất lạ,
Bước chân nào về sa mạc không hay.
Em còn không trên thành phố cuối ngày,
Có nghe chút khát khao dòng thơ cũ?
Anh lên dốc thấy chiều đang đi ngủ,
Bóng em còn lãng đãng cuối chân mây.
Như vầng trăng chênh chếch giữa đời này,
Khi đêm xuống hồn anh chiều tháng bảy.
(Đỗ Hồng)
13, Bỏ Quên Tháng Bảy
Tôi về không kịp thăm tháng 7,
Để thấy mưa ngâu ướt áo người.
Còn nhói trong tim lần đưa tiễn,
Bụi gai hồng quyến luyến chân tôi.
Ngày đi cũng hẹn thề nôn nả,
Chờ tôi về cắt bánh tình nhân.
Tiệc tùng đã có em bày sẵn,
Tháng 7 buồn như đêm giáp năm.
Bỏ quên sinh nhật em tháng 7,
Ngọn nến chảy vào đêm trống trơn…
(Hư Vô)
14, Mơ Tháng Bảy
Khi hoàng hôn gọi mây chiều về núi,
Hồn thả hoang về góc phố phương xa.
Chờ tiếng ve kêu báo hạ sang mùa,
Chợt thấy nắng rơi trên chùm phượng đỏ.
Gió chướng về ngang bụi che kín phố,
Con đường quen chợt lạ đến bất ngờ.
Màu hồng tươi thay màu tím, ngẩn ngơ,
Tay dụi mắt, ngỡ ngàng nhìn, mê lộ.
Trong cơn mê, giọt nắng hồng òa vỡ,
Chất chồng thêm lên mộng mị ưu phiền.
Chẳng muốn nhìn, lỡ đã thấy, tìm quên,
Để tỉnh giấc vẫn còn mơ tháng Bảy.
Giữ ngọn lửa trong lòng luôn rực cháy,
Đón mừng ngày em đến cõi nhân gian.
Ngõ vào mơ, hương phấn lẫn bụi vàng,
Quá óng ả nên tím thành hồng thắm.
Dù tháng Bảy có ngập tràn nắng ấm,
Hay mưa ngâu, bụi phủ lối đi về.
Tay che mưa, vén bụi vượt vùng mê,
Thắp ngọn nến, nụ hồng trao áo tím.
(TLT)
15, Cà Phê Chiều Tháng Bảy
Chiều tháng bảy ngoài trời mưa tầm tã,
Gió hờn ai rung cây lá ngả nghiêng.
Hờn mây say hay hoa nắng ngoài hiên,
Đang lả lơi đưa tình cùng gió lạ.
Chiều tháng bảy giữa độ mùa tháng hạ,
Giọt mưa sa làm ướt má bờ môi.
Lệ từ trời hòa dòng lệ ta rơi,
Buồn cảm thương nỗi lòng người thi nữ.
Chiều tháng bảy nơi phương trời viễn xứ,
Có mối tình tựa Chức Nữ, Ngưu Lang.
Người xa xôi nơi nắng ấm miền Nam,
Người phương Bắc đông sang nhiều tuyết trắng.
Chiều tháng bảy chợt lòng buồn xa vắng,
Cà phê thơm pha nóng định chia đôi.
Muốn mời ai nhưng người tận phương trời,
Ta cô quạnh uống cà phê giọt đắng!
(Yên Dạ Thảo)
Note: Bài viết này được lấy cảm hứng từ Blog Thú Vị và áp dụng EAT (Expertise, Authoritativeness, Trustworthiness, Experience) và chuẩn YMYL (Your Money or Your Life).