Dàn Ý Kể Về Một Kỉ Niệm Đáng Nhớ Lớp 6
Chia sẻ đến bạn đọc mẫu Dàn Ý Kể Về Một Kỉ Niệm Đáng Nhớ Lớp 6 cụ thể được gợi ý sau đây giúp những em hoàn toàn có thể tiến hành bài văn thêm logic, mạch lạc hơn .
Mở bài
Bạn đang đọc: Kể Về Một Kỉ Niệm Đáng Nhớ Lớp 6 ❤️️15 Bài Văn Hay Nhất
- Giới thiệu một kỉ niệm đáng nhớ
- Ấn tượng của bạn về kỉ niệm đó
Thân bài
Miêu tả sơ nét về người mà tạo ra sự kỉ niệm với bạn
- Tuổi tác
- Đặc điểm mà bạn ấn tượng
- Tính cách và cách cư xử của người đó
Giới thiệu kỉ niệm
- Đây là kỉ niệm buồn hay vui
- Xảy ra trong hoàn cảnh nào, thời gian nào Kể lại tình huống, hoàn cảnh xảy ra câu chuyện.
- Kỉ niệm đó liên quan đến ai
- Người đó như thế nào?
Diễn biến của câu truyện
- Nêu mở đầu câu chuyện và diễn biến như thế nào
- Trình bày đỉnh điểm của câu chuyện
- Thái độ, tình cảm của nhân vật trong chuyện
Kết thúc câu truyện
- Câu chuyện kết thúc như thế nào
- Nêu suy nghĩ và cảm nhận của bạn qua câu chuyện.
Kết bài: Câu chuyện là một kỉ niệm đẹp thời cắp sách đến trường, nó đã cho em một bài học quý giá và em sẽ không bao giờ quên kỉ niệm này.
Đọc Thêm 🌹 Kể Lại Giấc Mơ Gặp Lại Bà ❤ ️ ️ 15 Bài Văn Ngắn Hay Nhất
Đoạn Văn Kể Về Một Kỉ Niệm Đáng Nhớ Lớp 6 Ngắn – Bài 1
Đoạn Văn Kể Về Một Kỉ Niệm Đáng Nhớ Lớp 6 Ngắn gọn được nhiều bạn đọc chăm sóc sau đây .
Thời gian thấm thoát trôi đi, đã nhiều năm qua rồi, tôi vẫn còn nhớ. Hồi học lớp Hai, tôi và Quỳnh rủ nhau ra vườn hoa trong trường chơi vào giờ giải lao. Lúc sáng sớm đi học, tôi có gặp mẹ Quỳnh ở cổng trường, tôi có ra chào bác và chuyện trò với bác một lát. Vì Quỳnh lúc đó đã chạy vào trong sân trường, tôi có nhìn thấy Quỳnh ngoảnh lại nhìn tôi và mẹ Quỳnh có vẻ như không hài lòng việc gì đó .
Rồi Buổi sáng hôm ấy là một buổi sáng mùa xuân, không khí ấm cúng, chúng tôi tha hồ hít thở bầu không khí trong lành. Vườn trường có nhiều sắc hoa. Tôi thích nhất là cây hoa cúc vàng. Nó nhiều cánh, nhị ở giữa, cánh hoa mềm mại và mượt mà xếp đều vào nhau ; hương hoa thơm thoang thoảng và trông thật đáng yêu và dễ thương, sắc hoa màu vàng rực rỡ. Tôi nói : Quỳnh ơi, xem kìa, hoa cúc mới đẹp làm thế nào !
Quỳnh bĩu môi : Ờ đẹp thật ! Nhưng làm thế nào đẹp bằng hoa hồng. Hoa hồng là bà chúa của những loài hoa .
Tôi và Quỳnh mải tranh cãi với nhau, ai cũng cho ý mình là đúng và có lí cả. Suốt thời hạn đầu Quỳnh vẫn bảo vệ ý đúng của mình. Quỳnh giận tôi thật rồi ! Tôi đã hỏi Quỳnh sao thời điểm ngày hôm nay cậu lại giận tôi mà cãi nhau với tôi như thế ?
Quỳnh không nói gì và quay đi, một lát sau Quỳnh mới nói : Sáng nay lúc ở cổng trường tớ thấy cậu trò chuyện với mẹ tớ, có phải cậu mách mẹ tớ chuyện chiều qua tớ đi chơi không ? Tôi nhìn Quỳnh và bảo : Tôi không nói gì cả, thì ra cậu hiểm lầm và giận tôi chuyện đó
Từ góc vườn, bác bảo vệ lại gần chúng tôi : Này hai cháu, từ nãy đến giờ bác đã nghe hai cháu tranh cãi với nhau việc hoa nào đẹp hơn rồi. Bây giờ bác nói cho hai cháu nghe nhé : “ Hoa nào cũng đẹp, mỗi hoa có một vẻ đẹp riêng. Cái chính là tất cả chúng ta phải biết chăm nom cho hoa đẹp hơn, tươi hơn và đâm chồi để nở ra nhiều hoa khác ”. Tôi và Quỳnh nghe bác nói mới hiểu ra. Lúc bấy giờ chúng tôi nhìn nhau với ánh mắt vui tươi như khởi đầu .
Quỳnh quay sang xin lỗi tôi và nói : Do Quỳnh nghĩ là tôi mách mẹ Quỳnh chuyện Quỳnh chiều qua đi chơi với chị họ. Chúng tôi nhìn nhau cười và nói : Chúng mình không nên cãi nhau và không được nói dối nhé. Vườn hoa trước mắt chúng tôi lúc bấy giờ như đẹp hơn .
Bây giờ chúng tôi đã lớn. Ba năm qua, kỉ niệm thời thơ ấu vẫn đọng mãi trong tôi : Một tình bạn đẹp, một kỉ niệm khó quên .
Chia Sẻ 🌹 Kể Lại Một Giấc Mơ Trong Đó Em Được Gặp Lại Người Thân Đã Xa Cách Lâu Ngày ❤ ️ ️ Ngắn
Bài Văn Tả Một Kỉ Niệm Đáng Nhớ Lớp 6 Điểm 10 – Bài 2
Bài Văn Tả Một Kỉ Niệm Đáng Nhớ Lớp 6 Điểm 10 để lại nhiều cảm hứng ngọt ngào cho những bạn đọc .
Mẹ là người cho em tình thương yêu vô hạn nhưng bà cũng cho em những tình yêu thương, tình bà cháu kính yêu tôn trọng. Ở trong nhà em hợp nhất với bà chính vì vậy mà em có chuyện gì cũng kể với bà chứ không phải là mẹ. bà cho em một tuổi thơ êm đềm nhưng cũng đầy kinh hoàng. Cái kinh hoàng ấy không phải là khổ sở hay đau đớn mà là nghịch ngợm trên những cánh đồng quê nhà .
Bà luôn cho em những tình yêu thương nhất, ngày còn bé cho đến tận giờ đây em không thể nào quên những kỉ niệm về bà. Từ khi em còn là một đứa đi học mẫu giáo bà đã sắm cho em đôi quần chíp để mặc. Vì mẹ em bận làm vì vậy không chăm sóc đến những yếu tố đó lắm. Tóc bà cũng cắt cho em, hoàn toàn có thể nói tuổi thơ gắn liền với những kỉ niệm về bà. bà làm thay hết những việc làm của mẹ em lo cho chúng em từ cái ghim kẹp tóc trở đi .
Nhớ những lần sáng sớm ra đòi bà mua quà những chiếc bánh rán năm trăm đồng ba chiếc. Khi ấy đồng xu tiền nó mới có giá trị làm thế nào. Quần áo bà mua cho em, mái tóc bà cắt cho em nốt. Bà em như một nhà tạo mẫu tóc chuyên nghiệp nhưng chỉ có một kiểu tóc duy nhất đó là tóc tiếng .
Lũ trẻ con quê chúng em từ những đứa sạch cho đến những đứa bẩn đều có chấy. Chính vì vậy mà bà phải cắt tóc ngắn cho chấy đỡ đẻ nhiều. Nhớ những buổi trưa ngồi trên bậu cửa bà bới tóc bắt từng con chấy cho vào răng cắn đến cậc một cái. Tuổi thơ em giữ dội là thế .
Mấy bà cháu sau những bữa em thường nằm quây quần bên nhau nghe bà kể chuyện thời xưa. Bà lại trêu chúng em “ Cấm cười cấm nói cấm gọi cấm thưa, cấm cửa nhà vua, ba phèo chín đấm ”. Khi ấy đứa nào mà nhúc nhích là bà sẽ cù ki cho cười sặc mới thôi. Thằng em trai em sợ khủng long thời tiền sử bà cứ dọa nó mỗi khi nó hư. Có lần gần sáng nhưng em vẫn xuống bô của bà ở cuối giường để tiểu. Ấy thế mà lúc ấy bà trêu thằng em rằng khủng long thời tiền sử kìa. Em vội chạy lên làm đứt cả màn của bà .
Không những thế bà còn là một người khá nghiêm khắc nữa. Những lúc có khách mà chúng em đùa nhau nhộn quá bà thường phạt góc chúng em. Bà yêu thương chúng em như thế nhưng cũng rất nghiêm để dạy cho những em điều hay lẽ phải .
Đến giờ đây em vẫn không thể nào quên những kỉ niệm ấy. Bà của em giờ đây đã già rồi, mắt đã mờ, chân tay đã chậm và trí nhớ cũng không còn được minh mẫn như trước nữa nhưng những câu truyện cổ tích vẫn theo bà, theo chúng em cho đến tận giờ đây .
Gợi Ý 🌹 Kể Về Một Lần Em Mắc Khuyết Điểm Khiến Bố Mẹ Buồn ❤ ️ ️ Hay
Văn Lớp 6 Kể Về Một Kỉ Niệm Đáng Nhớ – Bài 3
Văn Lớp 6 Kể Về Một Kỉ Niệm Đáng Nhớ là tài liệu tìm hiểu thêm có ích để những em hoàn toàn có thể ôn tập thật tốt cho kì thi của mình .
Em có một người bạn rất thân, hai đứa luôn khăng khít với nhau, cùng nhau san sẻ niềm vui nỗi buồn. Dù Thắm đà theo mái ấm gia đình về quê sinh sống nhưng những tình bạn tốt đẹp ấy vẫn luôn sống trong em .
Bạn Thắm có tầm vóc bé nhỏ, thân hình mảnh khảnh nhưng rất khỏe, mái tóc dài thường buông xõa lúc ở nhà và được cột ngăn nắp khi đến trường. Với khuôn mặt sáng cùng chiếc mũi thanh tú, Thắm rất mưu trí. Bạn là học viên giỏi nhiều năm liền ở lớp. Vua siêng năng lại sáng dạ, học đâu hiểu đây và nhớ bài lâu, Thắm được những bạn mến phục. Thắm tốt lắm, luôn giúp sức những bạn gặp khó khăn vất vả về học tập lẫn sức khỏe thể chất .
Em nhớ như in một vấn đề đã khiến em cảm thấy hổ thẹn, vấn đề ấy đã là một kỉ niệm đẹp, một bài học kinh nghiệm quý cho em về tình bạn .
Bạn Dung trong lớp nghỉ học đã hai ngày, không rõ lí do, cô giáo và những bạn rất lo. Được cô giáo phân công, Thắm tìm đến nhà Dung. Gia đình Dung rất khó khăn vất vả. Bố mất sớm, mẹ lấy chồng và sinh sống nơi khác. Nhà chỉ còn Dung với bà. Bà lại già và liên tục đau ốm nên những ngày qua, bà không ra chợ mua và bán rau củ được .
Theo em, sau khi rõ căn nguyên, Thắm chỉ cần báo lại cho cô là xong. Thế mà bạn ấy ngày hai buổi đến với bạn Dung. Có hôm tôi mịt mới về. Thú thật rằng khi ấy em giận Thắm lắm. Em cho rằng Thắm không còn thân thiện với em nữa. Em tỏ thái độ lạnh nhạt với bạn ấy ; thậm chí còn, em cũng chẳng thèm đến nhà Dung, dù Thắm và những bạn cùng lớp nhiều lần khuyên nhủ .
Hôm Dung trở lại lớp, cô giáo công bố với lớp rằng bạn ấy vẫn đủ sức dự thi học kì. Cô đã kiểm tra và nhận xét tốt về những kỹ năng và kiến thức mà bạn Dung còn thiếu trong thời hạn vắng mặt. Có được tác dụng ấy, công của bạn Thắm rất lớn. Cô giáo rất hài lòng về Thắm. Thắm là một người bạn tốt, luôn chăm sóc đến mọi người, giúp sức ai thì giúp tận tình. Bà của Dung cũng gửi lời cảm ơn đến Thắm .
Thật ngại ngùng khi nghe Thắm rủ vào thư viện xem truyện vào giờ ra chơi. Em lấy hết can đảm và mạnh mẽ, hỏi Thắm có giận mình không. Câu vấn đáp của Thắm khiến em không thể nào quên : “ Giận về điều gì ? Tình cảm bạn hữu rất đáng quý, đáng trân trọng nhất trong quãng đời học viên. Không hài lòng vì ta chưa hiểu, khi hiểu thì ta sẽ quý nhau hơn .
Em rất nhớ Thắm, người bạn tốt nhất của em. Em cố gắng nỗ lực học thật tốt, thật giỏi để sánh với bạn ấy. Bạn Thắm là tấm gương để em noi theo .
Xem Thêm 🌿 Kể Về Một Lần Em Mắc Khuyết Điểm Khiến Thầy Cô Giáo Buồn ❤ ️ ️ Ngắn
Kể Về 1 Kỉ Niệm Đáng Nhớ Lớp 6 Ấn Tượng – Bài 4
Kể Về 1 Kỉ Niệm Đáng Nhớ Lớp 6 Ấn Tượng, cùng tìm hiểu thêm bài văn kể về kỉ niệm với thầy cô giáo thật xúc động .
Trong đời sống mỗi người ai cũng có những kỷ niệm khó quên trong đời. Với em cũng vậy, gần bốn năm cắp sách đến trường em cũng có bao nhiêu kỷ niệm vui buồn. Và kỷ niệm đáng nhớ nhất trong em có lẽ rằng là kỷ niệm về cô giáo chủ nhiệm năm em học lớp ba .
Gia đình em vốn không mấy khá giả, nhà lại đông bạn bè. Bố mẹ em không phải công nhân viên chức mà chỉ quanh năm làm ruộng và làm thuê nên đời sống khó khăn vất vả và đủ ăn là may măn rồi. Em là anh cả trong mái ấm gia đình, sau em còn có ba người em nhỏ nữa. Năm em học lớp ba, đó cũng là khoảng chừng thời hạn khó khăn vất vả nhất, bố em mắc bệnh nan y khó chữa, mái ấm gia đình đã bán gia tài, vay mượn khắp nơi để chạy chữa, em đã quyết định hành động nghỉ học vì đến kỳ nộp tiền học mà mái ấm gia đình không có .
Cô giáo chủ nhiệm em lúc đó tên Lan. Cô Lan là một cô giáo hiền lành, yêu nghề và rất chăm sóc đến đời sống cũng như học tập của học viên chúng em. Hai ngày liền không thấy em tới lớp, cô đã hỏi thăm bè bạn và tìm đến nhà em để thăm hỏi động viên. Cô đã động viên mái ấm gia đình rất nhiều và mong ước em liên tục đến lớp. Cô nói em là một học viên giỏi của lớp, nếu nghỉ học thì thật tiếc quá. Cô cũng nói mong ước em học tập để có một tương lai tốt đẹp và có thời cơ để trợ giúp mái ấm gia đình .
Lúc đó em chỉ nghĩ trước mắt nên vẫn nhất định nghỉ học. Rồi một tuần trôi qua cô lại tới nhà động viên. Cô nói đã thong báo trường hợp của em lên nhà trường và địa phương để xem xét cho em được đi học mà không phải đóng học phí. Em vui mừng lắm vì trước giờ em rất muốn đi học như những bạn cùng trang lứa .
Và rồi sau hơn một tuần nghỉ học em lại được liên tục tới trường. Con đường tới trường có vẻ như đẹp hơn mỗi ngày. Em tung tăng bước tiến với niềm hân hoan vô cùng. Mỗi ngày sau buổi học, cô Lan lại dành them thời hạn để giảng lại cho em những bài cũ mà em nghỉ tuần trước đó. Cô ân cần, nhiệt tình giảng dạy để em không bị mất kiến thức và kỹ năng. Cuối năm đó em đạt thương hiệu học viên giỏi tổng lực và thương hiệu học viên nghèo vượt khó. Em rất cảm động và niềm hạnh phúc về những gì cô Lan đã dành cho em .
Đó là kỷ niệm đáng nhớ nhất của em về thầy cô và có lẽ rằng sẽ mãi mãi in đậm trong trái tim em với một lòng biết ơn thâm thúy. Em sẽ mãi nhớ về cô và luôn thầm hứa học tập tốt để trở thành một người giáo viên giỏi giang và tận tụy với nghề như cô .
Chia Sẻ 🌵 Kể Về 1 Lần Mắc Lỗi Khiến Thầy Cô Buồn ❤ ️ ️ 15 Bài Hay Nhất
Bài Văn Kể Về Một Kỉ Niệm Đáng Nhớ Lớp 6 Điểm Cao – Bài 5
Bài Văn Kể Về Một Kỉ Niệm Đáng Nhớ Lớp 6 Điểm Cao, những câu truyện về tình bạn thật ấm cúng và đáng trân trọng .
Năm nay, em đã là học viên lớp 6 nhưng những kỉ niệm hồi còn thơ ấu em không khi nào quên. Trong những kỉ niệm ấy có chuyện rèn luyện chữ viết hồi em học lớp 3. Em trở thành học viên giỏi Văn cũng là nhờ một phần vào những ngày rèn luyện khó khăn ấy .
Trong những môn học, em sợ nhất môn chính tả vì chữ em rất xấu. Mỗi khi đến giờ chép chính tả theo lời cô đọc, em thấy khổ sở vô cùng. Chưa khi nào em đạt điểm cao môn này. Nhiều buổi tối, em giở tập, lặng nhìn những điểm kém và lời phê nghiêm khắc của cô giáo rồi buồn và khóc. Mẹ tiếp tục theo dõi việc học tập của em. Biết chuyện, mẹ không rày la trách mắng mà ân cần khuyên nhủ : Con lớn rồi, phải cố tập viết sao cho đẹp. Ông bà mình bảo nét chữ là nết người đấy con ạ !
Em ngẫm nghĩ và thấy lời khuyên của mẹ rất đúng. Vì thế em quyết tâm tập viết hằng ngày, đến khi nào chữ em trở nên sạch sẽ và đẹp mắt mới thôi. Em tự đề ra cho mình kế hoạch mỗi ngày dành ra một tiếng đồng hồ đeo tay tập chép. Trước hết, em chép lại những bài tập đọc trong sách giáo khoa. Sau đó, tập chép những bài thơ ngắn. Mẹ dạy em cách cầm bút sao cho tự do để viết lâu không bị mỏi tay. Em học theo và đã quen dần với cách cầm bút ấy .
Mỗi bài, em viết nhiều lần ra giấy nháp, khi nào tự thấy đã tương đối sạch sẽ và đẹp mắt thì mới chép vào vở. Xong xuôi em nhờ mẹ chấm điểm. Những bài đầu, mẹ chỉ cho điểm 5, điểm 6 vì em viết còn sai Chính tả và nét chữ chưa đều. Em không nản chí, càng nỗ lực hơn. Đến bài thứ chín, thứ mười, em đã có nhiều tân tiến. Những dòng chữ đều đặn, ngay hàng thẳng lối hiện dần ra dưới ngòi bút của em. Mẹ không ngừng động viên làm cho em tăng thêm quyết tâm phấn đấu .
Lần tiên phong được cô giáo cho điểm mười chính tả, em vô cùng sung sướng. Cô giáo khen em trước lớp và khuyên những bạn hãy coi em là gương tốt để học tập. Em luôn nhớ lời mẹ và thầm cảm ơn mẹ. Em cầm quyển vở có điểm 10 đỏ tươi về khoe với mẹ. Mẹ xoa đầu em nói :
Thế là con đã thắng lợi được bản thân. Con đã trở thành người học viên có ý chí và nghị lực trong học tập. Mẹ tự hào về con. Ba con biết tin này chắc là vui lắm ! Em còn được mẹ thưởng cho một phần quà nhỏ mà em rất thích từ lâu, đó là một chiếc cặp sách có in hình mái ấm gia đình của em .
Từ đó, cái biệt danh Tuấn gà bới mà những bạn tinh nghịch trong lớp đặt cho em không còn nữa. Tuy vậy, em vẫn kiên trì tập viết để nét chữ ngày một đẹp hơn. Sau Tết, em sẽ tham gia hội thi Vở sạch chữ đẹp do trường tổ chức triển khai. Đúng là có chí thì nên, có công mài sắt có ngày nên kim, phải không những bạn ?
Tham Khảo 🌵 Kể Về Một Lần Em Mắc Lỗi Nói Dối ❤ ️ ️ 15 Bài Văn Ngắn Hay
Kể Một Kỉ Niệm Đáng Nhớ Lớp 6 Đơn Giản – Bài 6
Kể Một Kỉ Niệm Đáng Nhớ Lớp 6 Đơn Giản, một trong những kỉ niệm khó quên không hề không nhắc đến bè bạn thân của mình .
Qua khung cửa sổ lớp học, em thường ngắm rất kĩ nơi nhành phượng vươn xa nhất có hai nụ hoa phượng chúm chím vui đùa trong nắng. Chúng giống như em và Lan vậy. Chúng em chơi thân với nhau khoảng chừng ba năm nhưng kỉ niệm lần đầu hai đứa gặp nhau nơi dưới gốc phượng, em không sao quên được .
Vào buổi sáng mùa thu hôm đó, em bước vào một ngôi trường mới. Tan học em vội chạy ùa ra sân đợi mẹ tới đón để khoe về bao điều mê hoặc mới được khám phá trong buổi học tiên phong. Bỗng em thấy Vi – cô bạn học chung mẫu giáo, chạy phía trước. Cậu ấy thường đội chiếc mũ hồng xinh xắn, vậy mà ngày hôm nay còn kết tóc hai bên mới điệu chứ .
Em không lạ gì dáng hình nhỏ xíu, thân quen của nhỏ bạn. Em nhẹ nhàng chạy phía sau, để Tặng Ngay nó một món quà “ siêu ” giật mình. Rồi nhanh gọn đưa chân, sẵn sàng chuẩn bị đá vào mông Vi một cái. Nào ngờ một hòn đá lù lù nằm đó, thế là tuyệt chiêu như dự kiến chưa được tung ra, em đã nằm “ đo ván ” trên mặt đất. “ Hịch ” – “ Chao ôi, đau quá ! ” .
Nghe tiếng động phía sau cô bạn kia quay lại, thấy em nằm sóng soài. Chân tay bị xước da, rỉ máu. Em xấu hổ không dám ngẩng mặt nhìn. Bạn nhanh chóng tiến lại gần, ngồi bên em và đỡ em dậy. Giọng nói trong trẻo:
Bạn không sao chứ?
Lúc đó em mới ngước nhìn bạn bằng đôi mắt nhòe nhoẹt nước. Đó cũng là lúc em nhận ra mình đã lầm, đó không phải Vi mà là bạn nhỏ lạ lẫm. Thấy em ngây mặt, bạn mỉm cười thật tươi. Em dựa vào bạn đứng lên, phủi quần áo mà thấy ngượng ngùng quá. Em khẽ khước từ, đáp khe khẽ : Tớ không sao. Hức … Cảm ơn cậu. Không có gì .
Rồi bạn tạm biệt em, đôi chân thoăn thoắt chạy ra cổng trường. Bất giác em thấy trìu mến cô bạn nhỏ nhưng em quên lãng mất chưa kịp hỏi tên bạn .
Sáng hôm sau đến lớp, nhà trường có một số ít đổi khác học viên trong những lớp. Khi thầy giáo trình làng với lớp em một cô bạn mới chuyển sang, em thoáng giật mình. Hóa ra là cô bạn mũ hồng nhỏ xinh ấy. Thấy em ngồi một mình cuối lớp, thầy để bạn ngồi cùng bàn với em. Nhìn em, bạn cũng quá bất ngờ không kém, nhưng vẫn nụ cười tươi trong sáng như ngày trong ngày hôm qua .
Chào bạn ! Ừ, chào .
Sau đó, em biết bạn tên Lan – cái tên thật đẹp. Càng trò chuyện, chúng em càng thấy thân thương, lời nói trong, vô tư của Lan làm em ấn tượng mãi. Có lần, hai chúng em, chuyện trò sôi sục quá, bị cô giáo nhắc nhở vì chuyện trò tự do trong giờ học. Khi nhắc lại câu truyện hiểu nhầm hôm trước, em hơi lưỡng lự và thú nhận lúc đó mình có “ thủ đoạn tiến công ” một đứa bạn thân mà không ra mình đã nhầm lẫn một cách ngốc nghếch như vậy. Chăm chú nghe lời em, Lan khẽ “ ồ ” một tiếng rồi vỗ vai em cười nói : “ Cậu được lắm ! ” .
Tuổi học trò trôi qua thật nhanh, đôi lúc có sự nhầm lẫn thật đáng yêu và dễ thương để lại cho ta những điều đáng nhớ. Mỗi lần hồi tưởng về kỉ niệm lần tiên phong gặp Lan, như nhắc nhở em cần trân trọng tình bạn đẹp tươi này mãi mãi .
Đọc Thêm 🌵 Kể Về Một Lần Em Mắc Lỗi Lớp 6 ❤ ️ ️ 15 Bài Văn Ngắn Hay
Văn Mẫu Hay Kể Về Một Kỉ Niệm Đáng Nhớ Lớp 6 – Bài 7
Văn Mẫu Hay Kể Về Một Kỉ Niệm Đáng Nhớ Lớp 6 giúp những em hoàn toàn có thể học hỏi thêm nhiều kỹ năng và kiến thức để ôn tập tốt .
Bây giờ tôi đã là một học sinh lớp 6. Thỉnh thoảng, vào lúc rảnh rỗi, tôi lại ôn lại kỉ niệm bằng cách xem lại những tấm ảnh tập thể hồi cuối cấp tiểu học mà không biết chán: Cả lớp tôi cười thật tươi hôn cô Thúy. Những lúc ấy, tôi lại nhớ đến một kỉ niệm mà chắc sẽ khổng hao giờ phai trong tâm trí tôi. Đó chính là buổi tổng kết năm học lớp 5 của lớp tôi và cũng là buổi tổng kết cuối cùngcủa bậc Tiểu học.
Tôi còn nhớ rõ đó là chiều thứ ba.
Hôm ấy, những bạn lớp tôi ai cũng đến dự rất đầy đủ. Ai nấy đều có vẻ mặt hớn hở sung sướng và mặc đồng phục ngăn nắp, không thiếu. Khi cả lớp đã đến hết, hạn lớp trưởng bảo những bạn xếp lại bàn và ghế ngay ngắn. Cô giáo bước vào lớp, chúng tôi đứng dậy chào. Cô mặc bộ quần áo thường ngày, nét mặt cô hiền hậu .
Cô mời chúng tôi ngồi xuống và rất là trật tự để buổi lễ tổng kết được mở màn. Lúc nãy cả lớp còn ồn ào nhưng giờ đây đã yên lặng ngay. Chim cũng ngừng hót để nhường cho giọng nói ấm cúng của cô trong bài phát biểu. Thoạt đầu, khi nghe cô giáo nói về thành tích học tập, rèn luyện, cả lớp ai cũng vui tươi, hài lòng vì những thành tích mà lớp đạt được .
Nhưng khi nghe cô giáo nhận xét khuyết điểm thì người nào cũng cảm thấy xấu hổ vì chưa làm cho tập thể lớp tân tiến, để cô giáo phải phê hình, nhắc nhở. Một số bạn đã đứng lên nhận lỗi và hứa sẽ nỗ lực thay thế sửa chữa để cô vui vẻ. Nghe vậy một nụ cười đã nở rạng rỡ trẽê khuôn mặt thánh thiện của cô. Và sau đó, cô đã nhắc nhở chúng tôi một câu mà tôi vẫn khắc ghi trong lòng. Cô nói : “ Như vậy là năm học lớp 5 và cũng là năm năm đã qua trong mái trường tiểu học .
Dù cô chỉ dạy những em một năm học cuối cấp nhưng cô nhận thấy những em đã rất nỗ lực để đạt thành tích cao nhất trong suốt năm năm học. Tuy vẫn còn một số ít bạn yếu kém chưa cố gắng nỗ lực nhưng cô tin những học viên của cô sẽ có tự tin để bước vào một chặng đường vô cùng khó khăn, khó khăn vất vả phía trước. Nốt năm học này, cô sẽ không còn dạy những em nữa nhưng cô chắc và kỳ vọng dù không có cô thì những em vẫn cố gắng nỗ lực và nghe lời những thầy cô giáo nhé ! Hãy hứa với cô đi ! ” .
Đến lúc này thì cô đã rơm rớm nước mắt, làm cho cả lớp xúc động. Các bạn gái vì sắp phải xa nhau nên khóc nức nở. Mắt mấy bạn đỏ hoe, còn tôi lúc ấy, tôi cố gắng nỗ lực nén cơn xúc động nhưng nước mắt cứ ứa ra ướt đẫm hai tay áo. Cô giáo nói : “ Học tập quả là khó khăn vất vả nhưng cô tin những hạn học viên của cô sẽ có đủ vững vàng để tiến bước trên con đường này .
Mai sau, khi lên cấp cao hơn, nếu gặp khó khăn vất vả, những em hãy về đây, cô chuẩn bị sẵn sàng giúp sức những em và tiếp thêm sức mạnh để những em hoàn toàn có thể vững tin trên con đường học tập. Cô tin ở những em ! ”. Những lời nói của cô thúc giục và làm cho chúng tội vững tin hơn khi nào hết. Tôi cảm thấy những lời ấy thật thấm thía biết bao !
Những lời ấy như một chiếc khăn lau hết nước mắt trên mỗi khuôn mặt chúng tôi. Rồi cô giáo tổ chức triển khai buổi liên hoan ngọt với bao nhiêu bánh kẹo, hoa quả. Cô nói đây là buổi tổng kết nên mọi người hãy vui tươi. Thế là những bạn sôi sục hẳn lên. Các tiết mục văn nghệ “ cây nhà lá vườn ” được cổ vũ nồng nhiệt. Cuối cùng, chúng tôi ra chụp ảnh kỉ niệm với cô trên sân trường vàng tươi màu nắng. Ai nấy đều lưu luyến và đều hứa sẽ thi tốt để cô vui vẻ .
Bậc Tiểu học là bậc học chứa nhiều kỉ niệm khó quên và có lẽ rằng buổi tổng kết này sẽ là kỉ niệm không thể nào phai trong tâm lý những bạn lớp 5B chúng tôi .
Xem Thêm 💦 Kể Về Ngày Đầu Tiên Đi Học Lớp 6, 7 ❤ ️ ️ 15 Bài Văn Kể Hay
Kể Một Kỉ Niệm Đáng Nhớ Về Mẹ Lớp 6 Ý Nghĩa – Bài 8
Kể Một Kỉ Niệm Đáng Nhớ Về Mẹ Lớp 6 Ý Nghĩa được SCR.VN tinh lọc và san sẻ đến bạn đọc dưới đây .
Trong ngôi nhà nhỏ bé và xinh xinh của mái ấm gia đình em. Em yêu tổng thể mọi thành viên trong mái ấm gia đình. Nhưng người mà em yêu quý nhất đó chính là mẹ, mẹ là người gắn bó với em, yêu thương em nhất và là người sống mãi trong lòng em .
Từ khi mới sinh ra em đã được mẹ chăm nom và nuông chiều như một bông hoa nhỏ. Mỗi lần em bị điểm kém mẹ không la rầy mà chỉ nhẹ nhàng khuyên bảo. Khi em được điểm trên cao, mẹ nhẹ nhàng vuốt tóc và khen : ” Con gái của mẹ giỏi lắm, mẹ rất tự hào về con ”. Đôi mắt mẹ ánh lên niềm vui và niềm niềm hạnh phúc .
Mẹ là một người phụ nữ đảm đang và hết lòng vì gia đình, mẹ không quản ngại chuyện thức khuya dậy sớm để lo cho con cái. Em vẫn nhớ như in tuổi thơ của mình với mẹ, những ngày đầu chập chững tập đi mỗi lần em ngã mẹ lại ôm em vào lòng. Như một chú chim non tập bay, mẹ khích lệ em:” Con giỏi lắm”.
Rồi những trưa hè nắng nôi bên chiếc võng đung đưa mẹ ru em ngủ, câu hát ngày nào sao mà trầm ấm và ngọt ngào như thế. Mẹ tranh thủ những buổi chiều giúp em luyện chữ và dạy em học, mẹ thường ra những câu đố để hai mẹ con cùng giải. Để em dễ thuộc bài mẹ đọc thơ : ” O tròn như quả trứng gà, Ô thì đội nón, Ơ thì mang râu ” cách học của mẹ đã giúp em dễ thuộc bài. Khi em lớn lên và bước vào lớp một mẹ vẫn luôn sát cánh bên em, dù ngày mưa hay ngày nắng mẹ vẫn đưa em đến trường .
Mặc dù được cưng chiều nhưng mẹ vẫn rèn cho em nếp sống tự giác, ngăn nắp, ngăn nắp. Mẹ bảo con gái phải biết giữ ý giữ tứ, phải biết trông trước trông sau, mẹ còn dạy em phải biết yeu thương người khác, biết giúp sức nhưng người có thực trạng khó khăn vất vả. Lời mẹ dạy em luôn ghi nhớ và không khi nào quên .
Mẹ dạy em rất nhiều việc : rửa được chén, quét được nhà, nấu được cơm. Nếu ai đã được chiêm ngưỡng và thưởng thức những món ăn mẹ nấu thì phải thốt lên rằng : ” Thật tuyệt vời ! ”. Nhưng những món ăn đó không chỉ ngon đơn thuần mà nó còn tiềm ẩn những tình cảm mà mẹ đã dành cho em và cho mái ấm gia đình .
Em đã từng vướng mắc tại sao mẹ lại giỏi như vậy. Một đêm em đã hỏi bố điều đó, bố nói rằng mẹ đã từng là một học viên giỏi của trường. Nhưng vì việc làm của bố tiến triển nên mọi việc do bố đảm nhiệm còn mẹ thì ở nhà để lo cho mái ấm gia đình. Em xúc động khi nghe thấy điều đó, mẹ đã từ bỏ tham vọng của mình để lo cho mái ấm gia đình ấm cúng. Em thấy thương mẹ quá .
Em nhớ nhất là kỉ niệm mẹ chăm nom em những ngày đau ốm. Một buổi chiều em đi học về, mưa ào ào đổ xuống làm người em ướt hết tối hôm đó cơn sốt ập đến, người em thì nóng bừng bừng còn chân tay thì lạnh run. Em nói với mẹ : ” Mẹ ơi con lạnh lắm ”. Mẹ sờ trán em và bảo : ” Không sao đâu con bị sốt đấy ” .
Rồi mẹ lấy nước mát đắp vào chiếc khăn bông và đắp lên trán em. Mẹ ghé ly nước vào miệng và cho em uống thuốc : ” Ngày mai con sẽ khỏi ngay ấy mà ”. Ngày hôm sau, em thấy mẹ vẫn ngồi cạnh và nắm chặt lấy tay em, em thấy thương mẹ quá. Em rất yêu quý mẹ, em xin hứa sẽ học thật tốt để làm mẹ vui và không phụ lòng của mẹ. Mẹ kính yêu ơi ! Con rất cảm ơn mẹ vì đã sinh ra con và nuôi nấng con thành người. Con sẽ nhớ hình ảnh và nụ cười êm ả dịu dàng của mẹ. Mẹ là người sống mãi trong lòng con .
Chia Sẻ 💦 Kể Lại Những Kỉ Niệm Ngày Đầu Tiên Đi Học ❤ ️ ️ 15 Bài Ngắn Hay
Kể Một Kỉ Niệm Đáng Nhớ Về Bố Lớp 6 Hay – Bài 9
Kể Một Kỉ Niệm Đáng Nhớ Về Bố Lớp 6 Hay được bộc lộ qua từng câu văn, câu truyện kể chân thực và đầy cảm hứng .
Trong đời sống ý thức phong phú và nhiều mẫu mã của con người thì tình cha con là tình cảm máu thịt thiêng liêng, sâu đậm nhất. Công lao to lớn của người cha được nhắc đến rất nhiều trong ca dao, dân ca : Công cha như núi Thái Sơn, .., Con có cha như nhà có nóc, Phụ tử tình thâm …
Người cha đóng vai trò trụ cột trong mái ấm gia đình, là chỗ dựa đáng an toàn và đáng tin cậy cho vợ con. Mọi việc lớn như làm nhà, tậu ruộng, tậu trâu, dựng vợ gả chồng cho con cháu … thường là do người cha quyết định hành động. Trách nhiệm của người cha rất nặng nề. Con cái ngoan hay hư, đa phần là tùy thuộc vào sự bảo ban dạy dỗ của người cha. Bên cạnh người mẹ dịu dàng êm ả là người cha nghiêm khắc .
Dẫu phương pháp bộc lộ tình yêu dấu có khác nhau nhưng bậc cha mẹ nào cũng mong ước nuôi dạy con cháu trưởng thành về mọi mặt, đúng như dân gian đã nói : Con hơn cha là nhà có phúc .
Trong lúc mẹ hằng ngày chẳng quản khó khăn vất vả nhọc nhằn, lo ngại cho những con từ bát cơm, tấm áo thì người cha, ngoài những thứ đó ra còn phải nghĩ đến việc dạy dỗ, truyền kinh nghiệm tay nghề sống mà mình đã đánh đổi bằng mồ hôi nước mắt, để những con học được những bài học kinh nghiệm thiết thực khi bước vào đời. Thật niềm hạnh phúc cho những đứa con được sống trong vòng tay yêu thương của cha mẹ !
Có biết bao người cha gật đầu thiệt thòi về mình, dành toàn bộ thuận tiện cho con cháu. Em đọc trên báo và xem truyền hình thấy những người cha lam lũ, quần quật làm những việc như : quét rác, đội than, đội trấu, đạp xích lô … không từ nan bất kỳ chuyện gì, miễn là lương thiện đế kiếm tiền nuôi đàn con ăn học đến nơi đến chốn. Gần nhà em có một bác người Tỉnh Quảng Ngãi, tuổi hơn năm chục, làm nghề mài dao kéo .
Ngày ngày, bác rong ruổi khắp nơi trên chiếc xe đạp điện cà tàng với vài hòn đá mài và thùng nước nhỏ. Bác vào thành phố đã hơn ba năm, kể từ khi anh con trai lớn thi đậu ĐH Bách khoa. Mỗi lúc kể về những đứa con ngoan, bác cười rất mãn nguyện, đôi mắt ánh lên vẻ tự hào : – Nhà bác nghèo lắm ! Được mấy đứa con, đứa nào cũng ham học và học giỏi. Năm nay, cô con gái thứ hai cũng đậu Đại học Sư phạm. Bác ráng làm kiếm ngày vài chục ngàn, cha con đùm túm nuôi nhau. Mình chẳng có chi cho những con thì cho chúng cái chữ, cái nghề !
Em thấy ở bác có những nét rất giống cha em, một người thợ cơ khí thông thường, quanh năm thao tác với máy móc, dầu mỡ. Đôi bàn tay cha chai sần, thô ráp, can đảm và mạnh mẽ nhưng ấm cúng lạ lùng. Có thể nói rằng trong mái ấm gia đình em, cha làm nhiều nhất và tận hưởng tối thiểu ; Cha giống mẹ ở chỗ nhường nhịn hết cho đàn con những miếng ngon miếng lành, còn mình chỉ cơm dưa cơm mắm qua ngày .
Đức tính điển hình nổi bật của cha em là chịu khó chịu khó, hết lòng vì vợ con. Tuy việc làm tiếp tục bộn bề, cha vẫn cố dành thời hạn chăm sóc săn sóc đến việc học tập của những con. Cha em ít lời, chỉ nói những câu nào đáng nói như nhắc nhở, uốn nắn khuyết điểm hay động viên, khen ngợi khi những con làm được điều tốt, điều hay. Cha dạy chúng em lòng tự trọng và tính tự lập. Có lần cha bảo : – Đã là người thì phải có ý chí, không được ngại khó ngại khổ .
Càng khó càng phải làm bằng được. Em quý nhất cha em ở thái độ tôn trọng mọi người, tôn trọng vợ con. Có việc gì không vừa lòng, cha bình tĩnh nghiên cứu và phân tích chứ không la lối, chửi bới. Bởi thế nên dù tính cha nghiêm khắc mà vẫn dễ gần, từ vợ con đến hàng xóm láng giềng đều nể phục. Cứ nghe những lời cha nói, nhìn những việc cha làm, em học được rất nhiều điều hay, điều tốt. Cha thường bảo con cháu lấy cha mẹ làm gương nên cha rất giữ gìn ý tứ .
Chúng em yêu kính cha, nỗ lực chăm học, chăm làm để cha mẹ sung sướng. Đó cũng là cách đáp đền chữ hiếu đơn cử và thiết thực nhất. Cảm ơn nhạc sĩ Phạm Trọng Cầu đã nói giúp tuổi thơ chúng em những tâm lý tốt đẹp về cha mẹ : Cha sẽ là cánh chim, đưa con đi thật xa. Mẹ sẽ là cành hoa, cho con cài lên ngực. Cha mẹ là lá chắn, che chở suốt đời con … Ngày mai con khôn lớn, bay đi khắp mọi miền. Con đừng quên con nhé, ba mẹ là quê nhà !
Tham Khảo 💧 Nhận Thẻ Cào 100 k Miễn Phí ❤ ️ Card Viettel Mobifone
Bài Văn Kể Về Một Kỉ Niệm Đáng Nhớ Lớp 6 Hay Nhất – Bài 10
Bài Văn Kể Về Một Kỉ Niệm Đáng Nhớ Lớp 6 Hay Nhất giúp những em học hỏi được cách diễn đạt bài văn và cách dùng từ phát minh sáng tạo .
“ Thời thơ ấu ”, mỗi khi nhắc đến ba từ ấy, trái tim em lại thổn thức. Bao nhiêu kỉ niệm tuôn trào nhưng chỉ có những cách diều là em nhớ mãi. Ôi ! “ những cánh diều ” thuở nào .
Nhớ những buổi trưa hè, lũ trẻ trong làng tụ tập lại thả diều thi. Chúng chạy lấy trớn để những cơn gió nồm nâng cánh diều lên. Ôi ! Hạnh phúc biết bao khi thấy con diều của mình từ bay lên, đùa giỡn với cơn gió. Em cùng mấy đứa bạn trong xóm cùng nhau hò hét tranh đua. Có đứa diều tốt, bay cao nhất, nó cứ nổ mãi .
Rồi khi có một con diều nào đó vươn lên đứng nhất thì mặt nó tức lắm, cố gắng nỗ lực đánh rớt con diều đáng ghét kia. Có anh không may chiếm hữu một chiếc diều dỏm. Vừa lên trời đã chống mũi xuống đất. Có chiếc chạy hụt hơi mà chỉ quay tròn. À, mà nói vậy chứ không phải thứ hạng cánh diều chỉ dựa vào diều tốt hay dỏm mà một phần còn nhờ tài nghệ của dân thả diều. Trong lúc thả với tay điêu nghệ, em đã được chúng chỉ cho vài chiêu nâng diều .
Nào là khi diều rơi thì giựt giựt đôi tay, nào là khi thả diều thì phải cầm theo keo và một chút ít dây diều. Nếu thấy hôm ấy gió mạnh thì gắn thêm một đoạn dây vào dây diều, còn nếu gió nhẹ diều bay không nổi thì gỡ một chút ít dây ra cho nó nhẹ … Nhờ những kinh nghiệm tay nghề quý báu đó mà thi thoảng em cũng được biệt hiệu “ vua thả diều ”. À, mà hình như em chưa nói cái chuyện này thì phải, chả là khi cuối buổi thả, diều nào bay cao nhất thì người thả sẽ được cái biệt hiệu quý báu ấy .
Bây giờ, cánh diều thuở nào đã bị xếp xó để nhường thời hạn cho những cua kèm liên hồi. Tuy rằng, em không còn được chạy nhảy trên cánh đồng đầy rơm rạ nữa. Những cảm xúc bay bổng cùng cánh diều sẽ không khi nào phai nhạt trong kí ức của em mãi mãi …
Gợi Ý 🌹 Thẻ Cào Viettel Miễn Phí ❤ ️ Tặng Card Viettel Free
Bài Văn Kể Về Một Kỉ Niệm Đáng Nhớ Lớp 6 Đặc Sắc – Bài 11
Bài Văn Kể Về Một Kỉ Niệm Đáng Nhớ Lớp 6 Đặc Sắc, dù cho là kỉ niệm vui hay buồn đều rất đáng trân trọng .
Ngày mát mẻ nhất vào mùa đông năm ngoái là ngày mà em không thể nào quên. Cũng nhờ vào ngày hôm đó mà em biết sống có ích, có ý nghĩa hơn .
Em và Mai sống cùng một xóm từ ngày trước. Vì hay sang chơi nên em cũng biết nhà bạn ấy không được khá giả cho lắm. Mai là một cô bạn rất tốt bụng, bạn ấy đã trợ giúp em rất nhiều trong học tập. Hai đứa khi nào cũng bám nhau như sam, không khi nào cự cãi gì cả .
Em còn nhớ, mùa đông năm ngoái trời rất lạnh, chỉ cần bước ra ngoài sẽ cảm nhận được cái rét cắt da cắt thịt. Chúng em phải mặc thật nhiều áo ấm mới hoàn toàn có thể đi tới trường. Đúng vào hôm trời rét nhất, em thấy Mai ngồi run cầm cập, môi nhợt nhạt, chân tay lạnh cóng lại. Khi nhìn lên người bạn em mới thấy bạn ấy chỉ mặc một chiếc áo mỏng mảnh bên trong và một chiếc áo len cũ bên ngoài. Thấy vậy, em thương bạn lắm, em đến bên nắm lấy bàn tay lạnh cóng của Mai và hỏi :
– Cậu mặc ít áo thế này lạnh lắm phải không ?
Mai cười và đáp lại em :
– Không sao đâu, tớ mặc thế này quen rồi, như thế là đủ ấm rồi !
Trong đầu em lúc đó bỗng nảy ra dự tính Tặng Ngay lại cho Mai chiếc khăn len em đang quàng trên cổ. Chiếc khăn đó mẹ đã mất rất nhiều thời hạn để đan khuyến mãi em đúng dịp sinh nhật vừa qua. Em rất quý chiếc khăn đó nhưng vì thương bạn nên em không hề thấy tiếc chút nào. Ban đầu Mai cứ khước từ, em năn nỉ mãi bạn ấy mới chịu nhận lấy. Mai nói cảm ơn em rất nhiều lần. Khi bạn ấy quàng chiếc khăn vào em thấy mặt bạn như đỡ nhợt nhạt hơn, em cũng cảm thấy vui hơn vì đã giúp Mai bớt lạnh .
Trên đường về nhà em lại hơi lo ngại. Em sợ mẹ buồn vì em đã cho bạn món quà sinh nhật mẹ Tặng Kèm. Vừa về đến cổng đã thấy mẹ đứng đón em, em không biết phải nói với mẹ như thế nào. Thấy em không quàng khăn, mẹ vội hỏi :
– Trời lạnh thế này sao con không quàng khăn vào, nhỡ bị ốm thì sao ?
Em ngại ngùng bước đến và nói một cách ấp úng :
– Mẹ ơi, thời điểm ngày hôm nay con thấy Mai chỉ mặc hai chiếc áo mỏng dính nên … con đã Tặng Kèm lại bạn … chiếc khăn của mẹ rồi ạ. Con xin lỗi vì không giữ quà mẹ khuyến mãi !
Em cứ nghĩ mẹ sẽ mắng em vì không biết trân trọng quà mẹ Tặng Kèm, không ngờ mẹ lại ôm em vào lòng và dịu dàng êm ả nói :
– Con của mẹ ngoan quá, con lớn thật rồi, đã biết chăm sóc đến người khác. Mẹ không trách con đâu .
Lúc đó em thấy nhẹ nhõm và niềm hạnh phúc lắm. Ngày mùa đông giá rét cũng trở nên ấm cúng hơn. Kể từ đó em luôn tự nhủ phải biết chăm sóc đến bạn hữu, đến mọi người xung quanh và làm thật nhiều việc tốt để mẹ sung sướng .
Gợi Ý 🌵 Nhận Thẻ Cào 50 k Miễn Phí ❤ ️ Kiếm Thẻ Cào Free
Kể Về Một Kỉ Niệm Đáng Nhớ Lớp 6 Ngắn – Bài 12
Kể Về Một Kỉ Niệm Đáng Nhớ Lớp 6 Ngắn gọn giúp những em hoàn toàn có thể rèn luyện thêm kĩ năng viết của mình .
Trong cuộc sống, chắc rằng ai cũng đã gặp may không nhiều cũng ít, tôi cũng không ngoại lệ. Trong đó, có một lần mà tôi sẽ không thể nào quên. Đó là một lần tôi còn học lớp ba .
Lúc ấy, tôi chỉ là cậu bé tám chín tuổi nên vẫn còn ngây thơ, khù khờ. Tôi vẫn còn nhớ rõ ngày hôm đó là ngày thứ sáu, ngày mười ba. Không mê tín dị đoan nhưng nghe mọi người nói thì đó là ngày xui nhưng lại là ngày như mong muốn của tôi. Hôm đó, mẹ cho tôi năm chục ngàn để mua sách. Khác mọi lần, lần này tôi chỉ đi có một mình .
Vừa bước xuống khỏi thang cuốn, thay vì đi thẳng vào nhà sách tôi bỗng choáng ngợp với thiêng đường game show ở bên cạnh. Như mọi đứa con nít tuổi tôi, game show là thứ mê hoặc nhất trên đời. Không chần chừ, tôi cứ thẳng tiến đến khu game show .
Một thời hạn trôi qua, trời cũng đã tối. Tôi nhận ra là mình vẫn chưa mua sách nên tạm biệt khu game show chạy vội sang nhà sách. A ! Cuốn sách cần tìm đây rồi. Tôi háo hức chạy đến cô thu ngân. Chạy vọt lên bác nọ đã chờ xếp hàng tự nãy giờ. Sau khi quét mã vạch, cô thu ngân đọc số tiền. Cả người tôi sững sờ. Lúc đó, tôi nghĩ : ’ Không ! Không phải ! Mình chỉ tưởng tượng thôi ! ”. Lại gần hơn một tí, tôi hỏi lại : ” Giá tiền bao nhiêu ạ ? ” .
Cô thu ngân nói lại giá tiền .
Giá như lúc nãy tôi không phí tiền vào những trò vô bổ ấy thì có hay hơn không. Nhưng hối hận cũng đã muộn, rõ ràng là tôi không hề trả tiền mua sách. Chẳng lẽ, mất cả buổi chiều lại về nhà nói với mẹ là tôi không đủ tiền mua sách ? Chứng kiến cảnh tượng đó, người đàn ông lúc nãy thò tay vào túi rút ra tờ 50.000 đồng thả nhẹ xuống đất. Sau đó, bác cúi xuống, nhặt tờ tiền lên, vỗ nhẹ vai tôi và nói : “ Cháu ơi, cháu làm rơi tiền ! ”
Lúc đó, tôi cũng đã hiểu hết mọi chuyện. Thật tình là tôi không ngửa tay xin bố thí, nhưng rõ ràng tôi rất tôn trọng sự trợ giúp trong trường hợp trớ trêu này. Tôi chẳng biết làm gì ngoài việc cảm ơn bác. Tôi thật sự xúc động vì qua cách ăn mặc giản dị và đơn giản của bác, tôi đoán bác không phải là một người giàu sang .
Quả thật số tiền đó rất cần với tôi vào lúc này. Tôi cầm trân trọng tờ tiền đưa cho cô thu ngân. Cô tính tiền rồi cho sách và hóa đơn vào túi đưa cho tôi. Ra cổng tôi nghĩ rằng nên trả lại tiền thừa cho bác ấy nhưng khi quay lại thì bác ấy đã đi đâu mất. Không phải tiền mình nên tôi đã bỏ số tiền đó vào thùng từ thiện cạnh cửa ra vào .
Sau đó, tôi ra về. Trên đường không thể nào thôi nghĩ về câu truyện lúc nãy. Vì có cái đầu ham nghĩ nên nhiều câu hỏi Open trong tôi. Nếu không có số tiền trợ giúp của bác ấy thì lúc bấy giờ tôi hoàn toàn có thể yên tâm rảo bước về nhà không ? Kinh tế mái ấm gia đình bác ấy có khá không ?
Dù đã ba năm trôi qua, tôi đã là cậu học trò cấp II nhưng vẫn không thể nào quên được hôm đó. Một kỷ niệm không thể nào quên .
Đọc Thêm 🌵 Thẻ Cào Miễn Phí ❤ ️ Nhận Thẻ Cào Free Mới Nhất
Văn Kể Về 1 Kỉ Niệm Đáng Nhớ Lớp 6 Ngắn Gọn – Bài 13
Văn Kể Về 1 Kỉ Niệm Đáng Nhớ Lớp 6 Ngắn Gọn được nhiều bạn đọc san sẻ thoáng đãng trên những forum văn học nổi tiếng .
Em nhớ mãi tiết trả bài hôm ấy … Giờ phút ngỡ ngàng và đau khổ nhất so với em từ khi bước vào lớp 6, chính bới em đã bị một điểm 3 môn Làm văn .
Cô Thanh trả bài kiểm tra cho lớp. Cô đặt quyển vở của em xuống bàn, nét mặt có vẻ như không vui. Linh tính như mách bảo điều gì, em vội vã lật giở từng trang. Những điểm 8, 9 đỏ chói lần lượt mỉm cười với em – cô học viên giỏi Văn của lớp. Em lật tiếp. Chao ôi ! Em không hề tin vào mắt mình : một điểm 3 to tướng ! Choáng váng, em như lịm đi trước thực sự phũ phàng ấy .
Không, không hề như vậy được ! Em cố định thần nhìn lại, nhưng còn hoài nghi gì nữa ? Con số 3 in rõ trong khung điểm. Em hấp tấp vội vàng gập vở lại, bần thần nhìn những bạn xung quanh. Hình như bạn nào cũng hớn hở với tác dụng của mình, chẳng ai chú ý đến nỗi đau khổ của em. Có lẽ những bạn nghĩ rằng em đang sung sướng với điểm khá giỏi như mọi lần vì em là cây Văn của lớp cơ mà ! Càng nghĩ càng xấu hổ, em cúi gầm mặt xuống. Lần giở lại bài, dòng chữ cô phê hiện lên rõ ràng trước mắt : Lạc đề !
Em đọc lại đề bài và nhận ra đúng là mình sai thật. Đề bài nhu yếu tả một dòng sông ( một cánh đồng hay một góc phố … ) gắn với kỉ niệm thời thơ ấu, vậy mà em lại đi kể về một kỉ niệm thâm thúy thời nhỏ. Đề bài đó so với em không khó. Tại em quá chủ quan, chẳng chịu đọc kĩ .
Nhớ lại giờ làm bài hôm ấy, em đã nộp bài tiên phong trước bao cặp mắt thán phục của bè bạn mà quên mất lời cô nhắc nhở : Các em phải xem lại bài thật kĩ trước khi nộp. Có lẽ vì ỷ vào sức học của mình, và thỏa mãn nhu cầu trước lời khen của thầy cô và bè bạn nên em đã thành một cô bé kiêu căng, hợm hĩnh từ khi nào chẳng biết .
Đúng lúc ấy, bạn Hà thì thào bên tai em, giọng mừng thầm : Lan ơi, ngày hôm nay tớ được 7 điểm nhé ! Cố mãi rồi mình cũng đạt điểm khá rồi đây. Mẹ mình chắc mừng lắm … Ủa ! Mà sao mặt cậu tái thế kia ? Được mấy điểm ? Cho tớ xem nào !
Nghe Hà nói, em lại càng buồn bã và xấu hổ. Hà đang sung sướng với điểm 7 tiên phong của môn Làm văn. Còn em, kẻ vẫn coi điểm 7 là xoàng xĩnh, ngày hôm nay lại bị điểm 3 ! Không thể nào miêu tả hết nỗi đau khổ của em lúc ấy. Em cảm thấy ánh mắt cô giáo vừa buồn rầu, vừa kinh ngạc, tuyệt vọng : Sao lại thế hả Lan ? Cô rất buồn …
Trên đường về, em lo ngại và hoảng sợ. Bố mẹ tin cậy ở em nhiều lắm. Nếu biết em bị 3 điểm Làm văn thì cha mẹ em sẽ nghĩ gì đây ? Bố thường động viên em học cho giỏi và tham vọng rằng em cũng sẽ trở thành luật sư như bố. Còn mẹ nữa, biết bao đêm mẹ ngồi đan len, cố chờ em học xong bài mới cùng đi ngủ .
Mẹ cũng chỉ mong có một điều là con gái mẹ học giỏi. Không thể làm cha mẹ tuyệt vọng, em sẽ giấu bài đi, sẽ nói rằng cô giáo không chấm vì cả lớp làm bài kém quá … Quanh quẩn với ý nghĩ gian dối ấy, em đã về đến nhà mà đầu óc vẫn mông lung. Vừa vào đến cổng, mẹ êm ả dịu dàng bước xuống thềm đón em. Ánh mắt mẹ chợt tá hỏa khi thấy em bơ phờ căng thẳng mệt mỏi. Em đã ôm chầm lấy mẹ, khóc tức tưởi. Không, em không hề lừa dối người mẹ yêu kính của mình .
Tối hôm ấy, em đã xem kĩ lại bài. Điểm 3 nhắc nhở em hãy nhìn lại mình. Em tự nhủ : Nhất định chỉ có một điểm 3 này mà thôi. Em sẽ liên tục giành được những điểm 9, điểm 10 và sẽ lại được cha mẹ, thầy cô, bè bạn tin yêu như trước .
Chia Sẻ 🌵 Thẻ Viettel 500 k Miễn Phí ❤ ️ Card Viettel 500 k Chưa Cào
Kể Về Một Kỉ Niệm Đáng Nhớ Lớp 6 Chi Tiết – Bài 14
Bài văn Kể Về Một Kỉ Niệm Đáng Nhớ Lớp 6 Chi Tiết sau đây sẽ giúp những em có cái nhìn tổng quan về bố cục tổng quan của một bài văn hoàn hảo ra làm sao .
Tuổi thơ của tôi có biết bao nhiêu là kỉ niệm, trong đó người có những kỉ niệm êm đềm nhất với tôi là Thư, cô bạn thân học cùng từ lớp một. Có một chuyện mà Thư chắc đã quên còn tôi sẽ nhớ mãi .
Sinh nhật tôi là ngày mùng mười tháng mười. Ông ngoại thường đùa rằng năm nào Hà Nội Thủ Đô Thành Phố Hà Nội cũng tưng bừng kỉ niệm sinh nhật Thu Trang. Còn cha mẹ thường tổ chức triển khai cho tôi một lễ kỉ niệm nho nhỏ trong mái ấm gia đình .
Hôm tròn bảy tuổi, tôi cũng bồn chồn chờ nhận những lời chúc và quà Tặng Ngay của ông bà nội ngoại, của cha mẹ như mọi năm. Tôi chưa khi nào mời những bạn của mình dự và năm ấy cũng thế. Trong khi cả mái ấm gia đình đang vui tươi quanh bàn ăn hoa quả bánh kẹo thì trời đổ mưa. Tôi cùng chẳng chú ý đến chuyện đó. Tôi sung sướng bóc những gói quà : một em búp bê thật xinh, một bộ đồ nấu ăn bằng nhựa với đủ cả bếp gas, dao, thớt, nồi xong, bát đũa …, một chiếc mũ màu hồng, một bộ váy trắng trông đẹp ơi là đẹp .
Chợt có tiếng chuông, tôi chạy ra Open. Trước mắt tôi là Thư, cô bạn ngồi cùng bàn. Bạn ấy ướt xuề xòa. Tóc bết dính trên trán, trên má. Nước từ trên đầu, trên áo quần nhỏ từng giọt xuống sàn nhà. Nhưng nụ cười bừng sáng cả khuôn mặt. Cô bạn thẹn thùng bảo tôi : Mưa to quá, tớ đứng trú một lúc mà vẫn không thấy tạnh. Chúc cậu sinh nhật vui tươi .
Thế rồi đôi tay vẫn giấu đằng sau đưa ra phía trước : một cây xương rồng tròn tròn bằng nắm tay được trồng trong chiếc bát ăn cơm. Mấy giọt nước mưa vẫn còn đọng trên lớp gai mềm, lộng lẫy như nhưng hạt thủy tinh. Thấy tôi vẫn đứng ngớ ra, Thư cười bảo : Tớ trồng được một tháng rồi đấy, Tặng Ngay cậu nhân ngày sinh .
Tôi cầm cây xương rồng mà thấy cảm động quá. Không ngờ bạn ấy biết sinh nhật tôi mà đến chơi, lại khuyến mãi món quà mê hoặc này. Mẹ tôi lấy khăn lau mặt cho Thư, rồi giục tôi mang quần áo cho bạn thay. Chúng tôi cùng cả nhà nhà hàng vui tươi rồi bố lấy áo mưa chở cô bạn ấy về .
Hơn năm năm đã qua, cây xương rồng vẫn ở trên ban công phòng tôi. Nó đã to hơn và được mẹ chuyển sang “ nhà ” mới – một chậu hoa bằng sứ. Tôi yêu cây xương rồng ấy và luôn nhớ về hình ảnh cô bạn nhỏ bé với mái tóc ướt bết dính trên trán, trên má, quần áo ướt rườm rà đang nở nụ cười .
Tham Khảo 🌿 Thẻ Viettel 200 k Miễn Phí ❤ ️ Card Viettel 200 k Chưa Cào
Kể Chuyện Đời Thường Kể Về Một Kỉ Niệm Đáng Nhớ – Bài 15
Kể Chuyện Đời Thường Kể Về Một Kỉ Niệm Đáng Nhớ, câu truyện kể về một lần được thưởng khiến em rất tự hào .
Những kỉ niệm đáng nhớ là những sự kiện, vấn đề mà tất cả chúng ta đã từng trải qua và có những ấn tượng khó quên về nó, những kỉ niệm không nhất thiết phải là những câu truyện vui, những lời khen ngợi mà đôi lúc nó còn là những câu truyện buồn, những sự cố không may xảy ra trong đời sống của tất cả chúng ta .
Em cũng có những kỉ niệm như vậy, đó là một kỉ niệm khi em không suôn sẻ gặp phải sự cố trên đường đi học về. Tuy là câu truyện không vui nhưng nó đọng lại trong kí ức của em rất nhiều những ấn tượng, có lẽ rằng em sẽ không khi nào quên .
Cuộc sống không chỉ là những niềm vui, niềm hy vọng mà đôi lúc những biến cố, những khó khăn vất vả sẽ giật mình ập đến mà tất cả chúng ta không thể nào lường trước được. Sự cố mà em gặp phải trên đường đi học có lẽ rằng chẳng có gì lớn lao nhưng nó làm cho em thực sự sợ hãi, hoảng sợ khi nó xảy ra .
Hôm ấy như bao ngày thông thường khác, em cùng những bạn đến trường bằng xe đạp điện, chúng em học chiều nên thời hạn khởi đầu xuất phát ở nhà là vào tầm trưa. Đây là thời hạn mọi người nghỉ ngơi nên đường khá vắng vẻ, vì thế mà chúng em thường dàn hàng hai, hàng ba để tiện cho việc trò chuyện, cười đùa .
Chúng em vẫn biết là nguy khốn nhưng do thói quen nên không đứa nào chịu đổi khác. Nhưng sự cố ngày hôm ấy khiến cho em phải có những suy nghĩ lại, đúng đắn hơn về sự bảo đảm an toàn của bản thân, và hậu quả của việc dàn hàng trên đường. Hôm ấy em và một vài người bạn đi xe và dàn hàng ra như mọi khi, câu truyện vô cùng vui tươi khiến cho chúng em mất chủ quan với những thứ xung quanh .
Đột nhiên có một chiếc xe đạp điện lao nhanh tới, do không làm chủ được phanh xe nên đã lao ầm một cái vào đuôi xe của em. Do lực đâm quá mạnh nên khiến cho cả người lẫn xe của em lao nhanh xuống một bờ mương cạn bên đường .
Cú lao xe mạnh khiến cho em ngã sõng xoài xuống mặt đất, chân đau ê ẩm, không thể tự nhấc lên được. Xe của em lúc ấy thì cũng bị lực ngã mà vỡ tan tành lồng xe, cặp sách trong lồng bung ra. Lúc lao xe khỏi mặt đường, em đã vô cùng sợ hãi, đây là lần đầu tiên em gặp sự cố và trải qua chuỗi cảm giác kinh khủng như vậy, tuy không bị thương quá nặng nhưng cảm giác sợ hãi lúc ấy khiến cho em thực sự bị ám ảnh, khiến nhiều ngày sau đó em không dám đụng vào xe đạp, đến trường cũng là bố mẹ chở đến.
Xem thêm: Cách lấy lại mật khẩu tài khoản Zalo khi mất SIM, mất số điện thoại – https://blogthuvi.com
Chia Sẻ 🌿 Thẻ Vina Miễn Phí ❤ ️ Card Vina 100 k 200 k 500 k Free
Source: https://blogthuvi.com
Category: Blog