Hướng dẫn Kể một câu chuyện về lòng tự trọng lớp 9 mà Tophaynhat.com mang đến cho các em học sinh chắc chắn sẽ là một trong những bài học bổ ích. Từ đây sẽ giúp cho các em biết cách hành văn mạch lạc, sử dụng ngôn từ hấp dẫn và phong phú nhất.
Lòng tự trọng là một đức tính tốt đẹp của con người. Các em học viên đã được tận mắt chứng kiến hay được nghe kể những câu truyện về đức tính này thì hãy kể lại trong bài viết của mình. Hi vọng những bài văn mẫu dưới đây sẽ mang đến cho những em nhiều điểm phát minh sáng tạo cũng như câu văn hay để triển khai xong bài viết của mình .
Kể một câu chuyện về lòng tự trọng – Bài làm 1
Nam Cao là một trong những nhà văn tên tuổi trong thể loại truyện ngắn. Những tác phẩm của ông mang được ý nghĩa nhân sinh sâu sắc, và chắc hẳn ai ai cũng sẽ ấn tượng với tác phẩm “Lão Hạc” trong đó nổi bật nhất là nhân vật Lão Hạc – một nhân vật giàu lòng tự trọng, thà chọn cái chết còn hơn là phải theo gót Binh Tư để đi kiếm miếng ăn.
Lão Hạc có thực trạng vô cùng khó khăn vất vả, kể ra mà tội biết bao nhiêu. Lão Hạc có vợ nhưng mất sớm và ở cùng với con trai, vì nghèo khó quá mà anh con trai phải bỏ đi đồn điền cao su đặc bao năm vẫn chưa thấy về. Lão Hạc phải sống một mình cùng con chó Vàng bầu bạn trong một túp lều tranh với ba sào vườn mà hoa màu có vẻ như cũng không thu được bao nhiêu bởi thiên tai bão lũ ập đến với lão. Người dân làng ai cũng yêu quý lão Hạc vì ông là một người sống có nhân cách cũng như giàu lòng tự trọng .
Chính thực trạng của lão Hạc đã khiến cho lão cùng một lúc lão phải đương đầu với bao đau khổ đó chính là cái đói, sự đơn độc và tuổi già với ôm đau, bệnh tật. Rồi cuộc sống cực khổ, toàn bộ có vẻ như cũng đã lại dồn lão đến mức hết đường sinh sống. Lão phải dứt ruột bán đi con chó Vàng mà lão yêu thương nhất, con chó Vàng cũng chính là một người bạn của lão. Khi lão bán con chó trong niềm khổ đau tột cùng, cụ thể miêu tả tâm trạng của lão “ Mặt co rúm lại, những nếp nhăn xô lại với nhau, ép cho nước mắt chảy ra, cái đầu ngoẹo về một bên, cái miệng móm mém mếu như con nít ”, “ lão hu hu khóc ”, …
Thế rồi thông mấy hôm lão chỉ ăn khoai, khi khoai cũng hết, lão sản xuất được món gì, ăn món ấy. Cũng có những hôm thì lão ăn củ chuối, hôm thì lão ăn sung luộc, hôm thì ăn rau má, với nhiều lúc một vài củ ráy hay bữa trai, bữa ốc là xong. Cho đến khi chẳng còn gì để ăn, để sống nữa thì lão đã sang xin Binh Tư ít bả chó. Lão Hạc chết ! Cái chết của lão thực sự kinh hoàng vô cùng : lão sùi bọt mép, lão co giật phải hai người đàn ông lực lưỡng đè lên … Có thể nói rằng chính cái chết ấy khiến người đọc liên tưởng đến cái chết của con chó Vàng để rồi cũng rùng mình nhận ra rằng cái chết của lão đâu khác gì cái chết của một con chó .
Thông qua đây hoàn toàn có thể nhận thấy được mặc dầu là có đói nghèo như vậy, khổ đau như thế nhưng lão không thế cho nên mà tha hóa về nhân phẩm. Và khi đó Binh Tư đã tưởng lão xin bả chó để ăn trộm và ngay cả ông giáo cũng hoài nghi lão. Thế nhưng lão Hạc vẫn giữ được tâm hồ trong sáng, nhân phẩm tuyệt vời cùng lòng tự trọng của mình. Câu chuyện về lão Hạc còn cho thấy tất cả chúng ta phải sống có lòng tự trọng đừng làm những việc xấu. Mỗi người tất cả chúng ta hãy sống như câu tục ngữ “ Đói cho sạch, rách nát cho thơm ” .
Kể một câu truyện về lòng tự trọng
Kể một câu chuyện về lòng tự trọng – Bài làm 2
Trời đã chớm vào thu. Từng làn gió mơn man trên từng làn da, đùa nghịch trên từng kẽ lá, hòa vào cái nắng vàng ươm trong trẻo của một mùa thu đã chợt ùa về. Hôm nay là chủ nhật, cả lũ bạn của Tâm đã kéo đến nhà Tâm từ sớm, rủ nó cùng nhau đi dã ngoại ngoài công viên kia. Tâm chần chừ, mẹ Tâm đang ốm, nếu Tâm đi chơi lúc này sẽ cảm thấy có lỗi với mẹ lắm chứ. Với lại hoàn cảnh nhà Tâm bây giờ không cho phép cô có thể được thoải mái vui vẻ, chơi đùa như trước. Bố Tâm mất từ khi cô còn nhỏ, một mình mẹ nuôi nấng hai chị em nên người, bây giờ mẹ đang ốm, gia cảnh sa sút. Nhận thấy sự ngần ngại trong ánh mắt Tâm, mẹ cầm tay cô và nói:
Hôm nay mẹ thấy khỏe hơn trước rồi. Con cứ đi chơi cùng những bạn đi, hiếm lắm mới thấy có một buổi trời đẹp như này. Ở nhà có em với mẹ rồi, con đừng lo .
Tâm dắt xe đạp điện ra ngoài sân mà lòng cảm thấy lo ngại. “ Nhưng mình chỉ đi một buổi thời điểm ngày hôm nay thôi để đi làm bài tập nhóm với những bạn. Mình sẽ làm xong sớm để về với mẹ thôi mà ” – Tâm tự an ủi bản thân .
Đến khu vui chơi giải trí công viên, cả lũ Tâm chọn một khoảng trống thoáng rộng dưới tán cây xà cừ to của khu vui chơi giải trí công viên rồi cùng nhau mở bài tập ra làm. Tâm nhanh gọn bị cuốn vào những câu truyện rôm rả, những sáng tạo độc đáo phát minh sáng tạo cùng chúng bạn, lời nói tiếng cười vang cả một vùng trời. Chẳng mấy chốc mà nhóm Tâm đã bàn bac xong ý tưởng sáng tạo cho bài tập nhóm. Mấy đứa bạn khởi đầu nô đùa nghịch ngợm trên thảm cỏ biếc xanh dưới ánh nắng của buổi sang thu. Mấy đứa con gái cũng nhanh gọn nhập vào không khí náo nức ấy, đứa chạy nô đùa, đứa chơi trốn tìm, đứa đi nhặt những chiếc lá vàng rơi tiên phong của những cành cây khô. Còn lại một mình trên tấm thảm, Tâm định bụng quét dọn mọi thứ rồi sẽ trở lại nhà để còn nấu cháo cho mẹ. Chợt Tâm thấy có gì đó lấp ló dưới tấm thảm cô đang ngồi. Cô tò mò dùng tay lật tấm thảm lên và thấy một chiếc ví màu vàng kem còn rất mới, bên hông ví còn móc một chiếc móc khóa hình chú chuột mickey trông rất đáng yêu và dễ thương. Của ai thế nhỉ ? Tâm tò mò mở ví ra. Ồ, hóa ra đó là ví của cái Giang – cô bạn vốn nổi tiếng nhà khá giả, sinh ra đã ngậm chiếc thìa bạc. Nhiều lúc Tâm chỉ ước mình được sinh ra trong một mái ấm gia đình giàu sang như Giang, Tâm sẽ chẳng phải lo tháng này hết nhiều tiền học, cô hoàn toàn có thể tự do vui đùa và làm những gì mình thích .
Mở từng ngăn ví, Tâm choáng váng khi nhìn thấy số tiền lớn trong ví của cô bạn. 1 tờ, 2 tờ, 3 tờ, … không, số tiền trong đấy lớn quá, có lẽ rằng Tâm chưa khi nào được cầm trên tay một số tiền lớn như thế. Tâm chợt nghĩ đến thực trạng của mái ấm gia đình mình. Nếu như Tâm có được số tiền này, ngày hôm nay Tâm sẽ nấu cho cả nhà một bữa thật ngon. Chiếc cặp sách của Tâm đã cũ lắm rồi, cô nhớ đến ánh mắt đầy mê hồn của em Tâm khi nhìn vào tủ kính của một hiệu búp bê … Cuộc sống khó khăn vất vả khiến cả Tâm và em chưa từng có được một tuổi thơ đủ đầy toàn vẹn. Số tiền này sẽ giúp cô phần nào có được điều đấy chăng ?
Tâm chợt nghĩ đến Giang. Cô bạn nhà giàu ấy mất bằng này tiền cũng tiếc lắm chứ nhỉ. Nhưng nhà Giang giàu như vậy, có mất bằng này cũng đâu có đáng là bao. Mà đó là lỗi của Giang chứ : không dữ gìn và bảo vệ được đồ vật của mình, rơi trên đường đi thì có gì lạ đâu chứ ! Giang mất tiền đâu phải lỗi tại Tâm ?
Siết chặt chiếc ví trong tay, Tâm định bụng sẽ mang chiếc ví ấy về nhà. Nhưng chợt tiếng mẹ cô ở đâu nhé vang lên trong tâm lý cô. Từ nhỏ, mẹ Tâm đã dạy cho chị em Tâm rằng dù bần hàn đến mức nào cũng phải giữ cho lòng mình thanh sạch, đừng vì khó khăn vất vả mà làm hoen ố lòng tự trọng của bản thân. Mẹ cô muốn chị em cô luôn phải giữ cho tâm hồn mình thanh sạch, đó cũng là lí do mẹ đã đặt cho cô tên là Tâm. Vậy mà giờ đây Tâm lại đang làm gì vậy ? Nhưng … số tiền này nhiều như vậy … Sau một hồi phân vân, Tâm quyết định hành động đứng dậy và chạy đi tìm Giang. Tiền bạc hoàn toàn có thể kiếm, ngày ngày hôm nay hết ngày mai hoàn toàn có thể có lại, còn cái tâm một khi đã bị vấy bẩn sẽ chẳng khi nào thanh sạch được nữa …
Nhận được chiếc ví trong tay, Giang nôn nả cảm ơn Tâm. Đó là số tiền Giang đã tiết kiệm ngân sách và chi phí trong suốt 1 năm qua, định sẽ dùng nó để mua cho mình một chiếc xe đạp điện mới. Tâm thầm vui cho bạn và lòng chợt cảm thấy nhẹ nhõm vì bản thân đã không vì tiền mà đánh mất bản thân. Cô cũng nhận ra cho mình một bài học kinh nghiệm quý giá rằng hãy tỉnh táo trước mọi cám dỗ cuộc sống để trở thành một con người với tấm lòng thanh sạch và an nhiên .
Kể một câu chuyện về lòng tự trọng – Bài làm 3
Sáng chủ nhật tuần trước, mẹ chở tôi đi ăn sáng ở một tiệm phở trên đường Lý Thái Tổ. Khách ăn khá đông, ngồi kín cả mấy dãy bàn phía trong nên mẹ con tôi phải ngồi ở chiếc bàn ngoài cùng, sát vỉa hè.
Lúc hai tô phở thơm ngon vừa được bưng ra thì một cậu bé trạc mười tuổi, trên tay cầm một xấp vé số tiến lại gần chỗ mẹ tôi, cất tiếng mời :
– Cô ơi ! Mua mở hàng giùm con mấy tờ lấy hên đi cô !
Mẹ tôi vốn là người ít khi mua vé số nhưng trước vẻ ngây thơ và tội nghiệp của cậu bé, mẹ cũng mua hai tờ và đưa cho cậu bé năm ngàn đồng, bảo khỏi phải trả lại tiền thừa .
Cậu bé loay hoay tìm trong mớ tiền lẻ, lấy ra một ngàn rồi đưa trả mẹ tôi bằng cả hai tay :
– Cháu gửi lại cô ạ !
Mẹ tôi khen cậu bé ngoan, tuy nhỏ mà đã có lòng tự trọng .
Lòng tự trọng
Kể một câu chuyện về lòng tự trọng – Bài làm 4
Lòng tự trọng là một phẩm chất tốt đẹp của dân tộc Việt Nam có từ xa xưa, phẩm chất này được thể hiện qua một số câu tục ngữ như: “Giấy rách phải giữ lấy lề” hay “Đói cho sạch, rách cho thơm”. Mỗi người cần phải có lòng tự trọng để tự làm đẹp cho nhân cách của mình. Và câu chuyện em kể dưới đây là một ví dụ tiêu biểu thể hiện tinh thần tự trọng.
Lòng tự trọng được biểu lộ qua rất nhiều hành vi đơn cử như không làm ăn kinh doanh gian lận, không ăn hối lộ đút lót hay đơn thuần như những bạn học viên không quay cóp trong giờ kiểm tra. Bác của em là một cán bộ ở huyện, chức của bác cũng khá cao và được nhiều kính nể tuy nhiên nhưng bác vẫn rất sống một đời sống rất bình dị, chăm sóc đến mọi người chứ không khi nào tỏ thái độ hách dịch hay tự cao trước bất kỳ ai. Chính thế cho nên bác luôn được mọi người ở cả cơ quan và xóm làng kính trọng. Đặc biệt ở bác luôn có sự thanh liêm của một vị quan như ông cha ta thường nói, bác không khi nào nhận bất kỳ của ai cái gì mỗi khi giúp họ làm một số ít việc từ những món quà lớn nhu tiền hay những thứ quý giá đến những thứ nhỏ nhất như quà bánh .
Nhà bác và nhà em ở gần nhau nên em hay sang nhà bác chơi vì chị con nhà bác cũng chạc tuổi em. Em vừa đến chơi một lúc thì có một bác gái và một chị đến, họ đến nhờ bác xin cho chị ấy vào làm ở huyện hay ở xã gì đó kèm theo một giỏ hoa quả và một cái phong bì trong đó không biết có bao nhiêu tiền .
Sau khi nghe hai mẹ con bác gái trình diễn yếu tố của mình và đẩy giỏ hoa quả trong đó có một cái phong bì về phía bác nhưng bác đã vấn đáp luôn, bác bảo bác không hứa là sẽ chắc như đinh giúp được chị ấy nhưng bác sẽ cố gắng nỗ lực rất là và bảo bác gái cầm số tiền đấy về để lo cho việc khác, bác còn bảo không chỉ vì họ có bạn bè với mái ấm gia đình đằng nhà vợ bác nên mới nhận lời giúp như vậy mà so với ai bác cũng sẽ như vậy chỉ cần họ có năng lượng thật sự và hoàn toàn có thể đảm nhiệm được việc làm. Hai mẹ con bác kia nôn nả cảm ơn bác và nhất quyết đòi bác nhận giỏ hoa quả, bác vui tươi đồng ý chấp thuận và bảo bác gái – vợ bác đi gọt hoa quả để mọi người cùng ăn .
Khi hai người họ về rồi bác còn dặn bác gái là khi bác không có nhà thì cũng không được nhận bất kể cái gì vì mình không chắc như đinh là có giúp được họ không để đỡ áy náy về sau. Khi về em còn được bác cho một túi hoa quả mang về nhà, em kể chuyện cho cha mẹ nghe, cha mẹ rất vui và hài lòng vì có một người bác như bác, cha mẹ em bảo những người cán bộ ai mà cũng được như bác thì nhân dân được nhờ và không khi nào có thực trạng tham nhũng, ăn hối lộ nữa .
Sự thanh liêm trong việc làm của bác là một biểu lộ của lòng tự trọng mà nhiều người cần phải học hỏi, và đây chính là một phẩm chất quý báu mà tất cả chúng ta cần phải gìn giữ và phát huy .
Kể một câu chuyện về lòng tự trọng – Bài làm 5
“Vé số! Vé số! Chiều xổ đây!” Đó là tiếng rao của đứa trẻ trạc tuổi tôi mà mỗi lần đi ngang qua tiệm cà phê Ngọc Châu cạnh bờ hồ Trúc Giang thuộc trung tâm thị xã mà tôi thường nghe rất quen thuộc.
Thú thật là tôi không biết tên bạn ấy và cũng không rõ nhà bạn ây ở chỗ nào ? Nghe tiếng rao chào mời dẻo quẹo, hay hay, tôi và Vượng dừng lại nhìn cậu bạn rao mời hết bàn này đến bàn khác : “ Cặp vé số gánh đẹp lắm anh ơi, mua giùm em ! Còn cặp này số đẹp rồng bay, hay ra lắm ! Và đây nữa, cặp nguyên số thần tài, chú mua đi, chiều “ dô ” đây ! ” … Lời chào mời của cậu vừa êm ả dịu dàng vừa tha thiết, làm cho người mua không có dự tính mua cũng phải xiêu lòng mua vài ba tờ. Bất chợt có một vị khách ăn mặc sang chảnh vẫy cậu tới, nói :
– Cặp “ thần tài ” bao nhiêu tờ hả cháu ?
– Dạ, năm mươi ạ !
Vị khách cầm lấy cặp vé số, rồi rút bóp đưa cho cậu tờ giấy bạc một trăm nghìn loại tiền mới. Cậu cầm lấy, vẻ mặt hớn hở, cám ơn vị khách. Vị khách đi rồi, cậu tần ngần nhìn theo như muôn gửi lời chào cám ơn. Thế rồi, cậu mân mê tờ giấy bạc. Bỗng cậu hớt hơ hớt hải đuổi theo vị khách. Vừa chạy cậu vừa kêu to :
– Chú gì ơi ! Chờ cháu với ! Chú trả dư tiền cho cháu một trăm ngàn, nè !
Ông khách cảm động xoa đầu cậu, nói :
– Cảm ơn cháu ! Cháu là một đứa trẻ ngay thật trung thực có lòng tự trọng .
Chú biếu luôn cho cháu đấy !
– Không ! Cháu không nhận đâu. Chú mùa giùm cháu nhiều như thế là cháu cám ơn rồi .
Nói xong, cậu nhét tờ giấy bạc năm mươi ngàn vào túi vị khách rồi tung chân sáo nhảy đi, miệng huýt gió bài gì đó không rõ .
Chuyện về cậu bé bán vé số là thế. Nghèo mà không tham – một phẩm chất đáng quý, đáng trân trọng mà tôi và Vượng tận mắt chứng kiến từ đầu chí cuối. Tôi rất cảm phục người bạn không quen không biết tên đó. Nếu có điều kiện kèm theo tôi sẽ quay lại .
Kể một câu truyện về lòng tự trọng
Kể một câu chuyện về lòng tự trọng – Bài làm 6
Từ Hà Nội em theo gia đình vào thành phố Hồ Chí Minh, và được theo học lớp 4D ở một trường PTCS. Cô giáo xếp cho em ngồi cùng bàn với Thịnh… thế là từ đó em được nghe các bạn xì xào bàn tán:
– Bởi vì chẳng đứa nào muốn ngồi với kẻ nịnh bợ nên cô giáo mới “ ưu tiên “ cho dân TP. Hà Nội. Lúc đầu em cũng không dễ chịu, nhưng rõ ràng Thịnh chẳng có vẻ như gì là người bạn xấu. Thịnh còn giúp em chép bài, cho mượn thước kẻ, bút chì khi bị quên ở nhà .
Hơn một tuần sau, em đã có 2, 3 người bạn mới, em tò mò xem tại sao những bạn lại ghép Thịnh vào cái tội “ kẻ nịnh bợ “ ! Thì ra Thịnh đã làm những việc mà dưới con mắt của vài bạn “ đầu têu “ trong lớp gọi là nịnh bợ :
Cô giáo bị ốm, thương cô con còn nhỏ, người chồng lại đi công tác làm việc xa, nên cứ hai ngày một lần Thịnh đến thăm, quét dọn nhà cửa giúp cô. Một hôm, cô giáo lễ mễ ôm một chồng vở tập làm văn đã chấm xong đưa vào trường để trả cho học viên, vừa đến cổng trường thì chồng vở bị rơi vãi lung tung. Đám học viên đang chơi đùa rất đông nhưng chẳng ai nói gì, làm gì .
Bỗng nhiên Thịnh từ trong lớp trông thấy chạy ra, miệng nói : “ cô để em giúp “ còn hai tay thì nhặt gọn những quyển vở rất nhanh. Nhiều hôm thấy giẻ lau bảng đầy bụi phấn, làm vướng lên đầu tóc cô trắng xóa, Thịnh vội đem ra sân giũ hay đem giặt rồi “ trịnh trọng “ cầm hai tay trao lại cho cô .
Trời ơi, những việc ấy mà là “ nịnh bơ “ ư ? Sao lại có cái nhìn lạ lùng như vậy. Riêng em, em nghĩ mình sẽ cố gắng nỗ lực làm theo gương của Thịnh, người được gọi là kẻ nịnh bợ. Theo em Thịnh là học viên có lòng nhân ái và lòng tự trọng cao bởi không khi nào Thịnh “ đôi co ” với ai .
Hi vọng với những bài viết Kể một câu chuyện về lòng tự trọng trên cũng đã mang đến cho các em thêm thật nhiều bài học bổ ích và lý thú. Các em còn có những câu chuyện nào về lòng tự trọng ngoài các câu truyện trên? Hãy chia sẻ cho Tophaynhat.com được biết nhé!
Minh Minh
Source: https://blogthuvi.com
Category: Blog