Bài văn kể về một kỉ niệm với người bạn tuổi thơ ngắn hay sẽ giúp các em học sinh dễ dàng ôn tập và chuẩn bị tốt hơn cho bài viết trên lớp sắp tới.
Bấm để xem videos tại đây
Mẫu 1:
Em với Tâm chơi với nhau từ thuở bé nên chúng em gắn bó thân thiện với nhau lắm. Giữa chúng em có rất nhiều kỉ niệm đẹp và đáng nhớ nhưng có lẽ rằng có một kỉ niệm mà không khi nào hoàn toàn có thể quên được đó là một lần cúp học đi chơi của hai bọn em .
Em còn nhớ như in hôm đó là một buổi tối mùa hè nực nội và ngột ngạt. Cái nóng từ đường bốc lên khiến ai cũng cảm thấy căng thẳng mệt mỏi và không dễ chịu. Tâm đèo em trên con xe đạp điện nhỏ để đi đến lớp học thêm. Hai đứa vừa đi vừa than vì nóng như vậy mà phải đi học. Bỗng trong đầu em liền lóe lên một sáng tạo độc đáo và em bảo với Tâm :
– Ê mày ơi hay là tao với mày thử một lần trốn học đi. Nay nóng thế này học cũng không vào đầu được đâu .
Nghe em nói vậy Tâm sợ hãi và phủ nhận :
– Thôi đi học đi nhỡ thầy mà biết thầy gọi điện cho cha mẹ đấy .
– Thôi lớp đông thế chắc thầy không chú ý đâu. Thôi đi đi … Nhá ?
Và ở đầu cuối sau một hồi năn nỉ mãi Tâm quyết định hành động sẽ cúp học cùng với em. Vì vậy nên chúng em không đến chỗ học thêm nữa mà rẽ sang một khu vực khác. Tối hôm đó chúng em đã đi ăn và đi chơi với nhau suốt cả buổi. Chúng em tự thưởng cho mình nhiều món ăn vặt lắm nào là xúc xích, lạp sườn, khoai tây chiên … rồi hai đứa đạp xe ra bờ hồ ngồi ăn kem hóng mát .
Tuy cả hai đều lúng túng sẽ bị bắt nhưng chúng em thấy rất vui và tự do. Tâm và em đã có thời hạn tâm sự với nhau rất nhiều chuyện từ chuyện trường học đến bè bạn, mái ấm gia đình … Nhờ có buổi tối đó mà chúng em hiểu nhau nhiều hơn và trở nên càng gắn bó thân thương .
Sau đó chúng em đã quay trở lại nhà và một điều không hay đã xảy ra đó là cả cha mẹ em và Tâm đều đã biết chúng em trốn học đi chơi. Lúc đó hai đứa đều phải xin lỗi cha mẹ tất tả và hứa sẽ không khi nào tái phạm nữa. Vì vậy nên cha mẹ cũng bỏ lỡ cho hai đứa chúng em lần này .
Dẫu biết rằng đó là một việc làm sai lầm và không nên làm nhưng giờ nghĩ lại em vẫn thấy rất vui. Đó là kỉ niệm mà có lẽ rằng cả em và Tâm sẽ nhớ suốt đời và không khi nào hoàn toàn có thể quên được .
Hãy Kể Về Một Kỉ Niệm Với Người Bạn Tuổi Thơ Khiến Em Xúc Động Và Nhớ Mãi – Mẫu 2
Tôi được sinh ra trong một mái ấm gia đình có thực trạng khó khăn vất vả, từ nhỏ cha mẹ tôi đã luôn dặn tôi rằng phải nỗ lực học tập, không được thua bạn nào cả, có như vậy sau này tôi sẽ không khổ giống cha mẹ tôi giờ đây. Tôi đã làm theo lời cha mẹ, suốt ngày tôi chỉ học và đọc sách, tôi không muốn trò chuyện với ai vì tôi cảm thấy như vậy sẽ tiêu tốn lãng phí thời hạn .
Trên lớp, ngoài thời hạn học tôi lại ngồi đọc sách và đọc truyện, tôi không mấy khi chăm sóc đến những bạn xung quanh tôi đang làm gì, họ hỏi gì thì tôi nói nấy. Vì vậy nên năm nào tôi cũng đứng nhất lớp và tôi không chơi với bạn nào cả. Nhiệm vụ chính của tôi là học tập, tôi đã nghĩ như vậy !
Cho đến một ngày, có một bạn mới chuyển vào lớp tôi. Lần đầu bạn ấy vào lớp cô giáo ra mắt bạn ấy tên là Trang ở lớp A 1 chuyển sang. Nhìn bạn ấy hiền quá, tôi thấy tò mò không biết bạn ấy học có giỏi không ? Vì tôi không thích ai học giỏi hơn tôi cả. Thật giật mình khi cô giáo bảo bạn ấy ngồi gần tôi, cô dặn tôi phải trợ giúp bạn ấy học tập .
Giờ ra chơi buổi học hôm ấy, vẫn thói quen cũ tôi ngồi đọc sách. Thật quá bất ngờ khi Trang cũng không ra chơi, cứ ngồi bên cạnh nhìn tôi một lúc lâu, thấy vậy tôi quay sang hỏi “ bạn nhìn gì vậy ”, Trang mỉm cười nói “ đó là quyển sách tớ thích nhất, tớ đã từng tham vọng mình được đọc nó dù chỉ một lần ”. Thì ra Trang rất thích quyển sách tôi đang đọc, tôi cũng rất thích nó. Tôi nói với Trang “ nếu bạn thích thì đọc xong tớ sẽ cho bạn mượn ”. Trang cười nhẹ “ thật nhé ! ” .
Cuối giờ tôi đưa sách cho Trang, bạn ấy cảm ơn tôi rồi phấn khởi cho sách vào cặp. Sáng hôm sau đến lớp Trang kể cho tôi nghe về quyển sách đó, rồi kể cho tôi nghe về mái ấm gia đình Trang. Thì ra, Trang còn có thực trạng mái ấm gia đình khó khăn vất vả hơn tôi, bạn ấy không có cha mẹ và ở với bà nội. Sách vở bạn ấy có là do hàng xóm khuyên góp và khuyến mãi ngay lại. Trang rất thích đọc sách nhưng lại không có tiền để mua. Nghe Trang tâm sự tôi thấy bạn ấy vừa đáng thương vừa đáng khâm phục .
Từ đó, tôi và Trang chơi rất thân với nhau. Chúng tôi cùng nhau học tập, tôi học giỏi nên tôi sẽ dạy cho Trang những kỹ năng và kiến thức mà tôi biết, và cho Trang mượn những cuốn sách tôi đã đọc xong rồi. Cuối tuần được nghỉ tôi thường sang nhà Trang chơi và trợ giúp bà nội của Trang nhổ tóc sâu. Chúng tôi hợp nhau đến từng sở trường thích nghi về món ăn, đọc sách và nghe nhạc nữa. Đối với tôi, Trang là một người bạn tốt và vô cùng đáng mến .
Thực sự thì chưa khi nào tôi cảm thấy tâm trạng mình lại tự do đến thế, tôi đã lắng nghe nhiều hơn và san sẻ nhiều hơn. Từ ngày có Trang là bạn, tôi không còn ngồi một mình một góc nữa. Đến giờ ra chơi, chúng tôi ra sân chơi nhảy dây, kéo co với những bạn rất vui. Trang đã làm cho tôi biến hóa, bạn ấy nói với tôi rằng “ dù đời sống có khó khăn vất vả đến mấy thì tất cả chúng ta vẫn luôn phải cười vui tươi ”. Tôi đã đổi khác cách tâm lý từ khi chơi với Trang. Bạn ấy đã khiến đời sống của tôi mê hoặc hơn rất nhiều, tôi thấy mình sống tự do hơn và cười nhiều hơn. Cảm ơn Trang đã là bạn của tôi .
Trong cuộc sống, ai cũng có những người bạn. Gặp được người bạn tốt là niềm niềm hạnh phúc lớn lao. Tôi luôn trân trọng tình bạn giữa tôi và Trang, và chúng tôi sẽ cùng nhau cố gắng nỗ lực học tập và gìn giữ tình bạn luôn vui tươi, bền vững và kiên cố .
Bài Văn Mẫu Hãy Kể Về Một Kỉ Niệm Với Người Bạn Tuổi Thơ – Mẫu 3
Trong tình bạn cũng là một thứ rất thiêng liêng. Và tình bạn thường đẹp nhất ở thời thơ ấu, thời khoác lên mình hình dáng hồn hiên và vô tư nhất trong suốt cuộc sống .
Tôi cũng đã từng có và đang có một tình bạn rất đẹp từ thời học viên đến nay. Cậu ấy tên là Vinh, chúng tôi cũng đã có được rất nhiều kỉ niệm không thể nào quên, kỉ niệm về một tình bạn rất đẹp, đẹp mãi cho đến tận giờ đây. Tôi và Vinh được phân ngồi cùng nhau, những ngày đầu ở ngôi trường mới cái gì cũng lạ lẫm, những bạn cũng vậy .
Trước đó tôi và Vinh trọn vẹn không quen biết nhau nhưng có lẽ rằng hai cô bé cùng tuổi lạ lẫm với ngôi trường mới nên thuận tiện quen nhau hơn, tôi và Vinh cùng nhau học bài, cùng nhau san sẻ những câu truyện trong đời sống và dần trở nên thân thiện với nhau. Song, có lẽ rằng sự kiện tôi sắp kể sau đây là chất keo gắn chặt tình bạn hai đứa .
Trước kì thi cuối kì gần một tháng tôi bất ngờ đột ngột bị sốt nên phải nghỉ học và nằm viện hơn một tuần liền. Vì trong thời hạn bị ốm sức khoẻ của tôi rất yếu nên không đủ sức làm bất kỳ việc gì, kể cả học. Các bạn trong lớp và người thân trong gia đình họ hàng đến thăm tôi làm tôi thấy vui hơn nhưng cũng không bớt lo ngại vì ngày thi đã gần kề mà mình không hề học tập gì với thực trạng sức khoẻ như vậy .
Trong suốt một tuần tôi nằm viện đó, dù còn phải làm đề cương những môn và ôn thi nhưng có thời hạn rảnh là Vinh đến thăm và chơi với tôi, thi thoảng bạn sẽ đọc cho tôi nghe vài nội dung ôn thi dễ nhớ và không quên khuyên tôi nghe lời bác sĩ để nhanh gọn khỏi bệnh, quay lại đi học .
Rồi ngày tôi ra viện cũng đến, quay trở lại lớp học ôn thi cùng những bạn nhưng thực sự do nghỉ học khá lâu, tôi bị hổng kiến thức và kỹ năng rất nhiều, trước đây tôi hiểu rất nhanh những điều cô giảng nhưng sau hơn một tuần nghỉ ốm, những gì cô đang giảng kia thật khó hiểu và lạ lẫm. Vinh thấy tôi như vậy cũng rất lo ngại cho tôi và hứa sang nhà tôi cùng tôi ôn thi. Vậy là sau đó hôm nào Vinh cũng mang sách vở sang nhà và giúp tôi ôn thi không quản đường xa .
Nhờ Vinh, tôi dần lấp đầy kiến thức và kỹ năng mà mình bị hổng và dần cảm thấy tự tin hơn trước kì kiểm tra sắp tới. Rồi có một hôm tôi và Vinh hẹn nhau ôn thi buổi cuối vì còn một vài chỗ tôi chưa hiểu nhưng lại rất quan trọng, trời mưa to tầm tã. Tôi cứ nghĩ rằng Vinh sẽ không tới đâu bởi chẳng ai dại gì mà ra ngoài đường vào ngày mưa gió như vậy. Tôi hơi buồn vì có một vài chỗ chưa hiểu nhưng ngày thi lại cận kề sắp tới, vậy mà Vinh lại Open trước cổng nhà trong bộ áo mưa ướt sũng làm tôi vừa mừng vừa lo .
Tôi đưa khăn cho Vinh lau và bảo cậu thay bộ quần áo mới vì sợ cậu dính nước mưa sẽ bị ốm. Lúc tôi hỏi vì sao thời tiết xấu như vậy cậu vẫn tới nhà tôi thì Vinh nói với tôi rằng đã hứa với tôi sẽ giúp tôi ôn thi thì nhất định cậu sẽ giữ lời. Trời mưa to như vậy, đường tới nhà tôi lại xa mà cậu vẫn đến khiến tôi cảm động vô cùng. Hôm đó Vinh giúp tôi ôn bài tới tận khuya và cậu ngủ lại nhà tôi. Chúng tôi hứa cùng nhau ôn thi thật tốt và đạt tác dụng cao. Tôi thầm cảm ơn cậu vô cùng, vì nhờ có Vinh giúp tôi học mà kỳ thi của tôi kết thúc tốt đẹp và đạt hiệu quả cao .
Tình bạn sẽ rất đẹp một khi mỗi người luôn luôn có tâm lý yêu thương, trân trọng bạn của mình. Thời gian sẽ trôi qua nhanh mà không hề chậm lại hay dừng lại, sẽ không đợi bất kỳ ai, bất kỳ điều gì. Chính thế cho nên mỗi tất cả chúng ta cần phải biết quý trọng tình bạn, để cho tình bạn luôn được giữ vững, luôn luôn đẹp mãi trong lòng mỗi người. Đến giờ đây tôi vẫn không thể nào quên được kỷ niệm ngày hôm đó, nhờ có Vinh mà những năm tháng trung học của tôi trở nên thật đẹp, thật hồn nhiên và trong sáng .
Bài Văn Kể Lại Kỉ Niệm Với Người Bạn Tuổi Thơ Hay Nhất – Mẫu 4
Trong hành trình dài khôn lớn trưởng thành, hành trang tất cả chúng ta mang theo không chỉ là tình yêu thương của cha mẹ, thầy cô mà còn là những hồi ức quý giá. Ai cũng mang nỗi nhớ về người bạn đã cùng mình trải qua tuổi ấu thơ và kỉ niệm không hề quên. Co một kỉ niệm xúc động về người bạn thuở ấy mà tôi luôn nhớ mãi .
Tôi là con một trong mái ấm gia đình nên từ nhỏ, bạn hữu đã là món quà vô giá so với tôi. Bố mẹ cũng thường khuyến khích và tạo điều kiện kèm theo cho tôi kết thêm nhiều người bạn mới để tôi không đơn độc. Người bạn sát cánh cùng tôi lâu nhất, từ lúc còn bi bô tập nói đến giờ là cô bạn hàng xóm tên Quỳnh Chi .
Quỳnh Chi cũng là con một, chúng tôi trùng hợp lại sinh cùng ngày nên chơi rất thân với nhau. Chi dáng người to lớn, da trắng. Từ nhỏ, cô bạn đã tỏ ra hiểu chuyện hơn tuổi. Mọi người hay trêu đùa gọi là “ bà cụ non ”. Ban đầu Chi còn phụng phịu giận dỗi, sau quen cũng không phản đối .
Chi so với tôi vừa là bạn thân, vừa giống như một người chị gái. Tính tôi vốn trẻ con, hay cáu gắt bướng bỉnh. Thỉnh thoảng còn giận hờn vô cớ với Chi. Chi luôn là người giảng hòa trước. Sinh nhật năm chúng tôi mười ba tuổi, tôi thích một con búp bê to hình mèo Hello Kitty. Mỗi lần đi học về, tôi lại đứng tần ngần trước shop bán thú bông cạnh trường, chú ý nhìn nó mãi. Chi phát hiện, liền hỏi :
– Cậu thích con mèo kia à ?
Giữa chúng tôi không có chuyện gì bí hiểm nên tôi không giấu diếm mà đáp ngay :
– Ừ tớ cực kỳ thích luôn ấy. Nó dễ thương và đáng yêu đúng không ?
Chi gật đầu ưng ý rồi kéo tôi về, bảo hôm khác đủ tiền sẽ mua nó. Tôi hiểu ý Chi nhưng cũng ý thức được điều đó không hề xảy ra. Giá của nó rất cao, xin cha mẹ chắc như đinh không được mà để danh tiền thì sẽ bị người khác mua mất. Tôi nghĩ vậy nên chỉ hay ra ngắm nhìn chứ không nghĩ sẽ đem nó về nhà .
Sinh nhật năm ấy vẫn được tổ chức triển khai như mọi năm. Hai chúng tôi cùng cắt một chiếc bánh, cùng ước nguyện và cùng thổi nến. Khi mọi người lục tục ra về, tôi vào phòng và ngắm nhìn những món quà, lòng vẫn không nén được chút tuyệt vọng vì không có con mèo mình yêu dấu. Bất ngờ, cánh cửa phòng dần hé mở, tôi thấy cái đầu nhỏ xíu của Quỳnh Chi ghé vào :
– Ngạc nhiên không ? Chúc mừng sinh nhật nè !
Nói đoạn, Chi kéo ở phía sau mình ra một thứ. Tôi vỡ òa trong niềm vui, đó chính là con Hello Kitty tôi ao ước. Chi ôm nó đến cạnh tôi, nhìn con mèo to gần bằng người mình tôi vui sướng hét lên :
– Đẹp quá. Cậu mua nó cho tớ à ?
– Tớ mua ngày hôm qua đấy. Quà sinh nhật cả năm sau luôn nhé, năm sau không được đòi tớ đâu .
Chi vui nhộn nói đùa. Tôi giật mình vô cùng, vừa gật đầu vừa ôm Chi nhảy lên nhảy xuống. Tôi cứ vô tư như vậy, không hay biết bạn thân của mình đã dành tiền tiết kiệm chi phí hai năm nay để mua cho tôi. Mẹ nói với tôi, Chi tích góp để mua bộ sách mà cậu ấy mong ước từ lâu, nhưng vì tôi thích gấu bông nên cậu ấy không tâm lý mà mua Tặng Kèm tôi ngay. Lúc biết thực sự, tôi lắp bắp hỏi :
– Sao cậu ngốc thế …
– Sách vẫn xuất bản lại mà, còn gấu bông chị chủ bảo chỉ còn có một con thôi. Tớ chỉ có bạn thân là cậu, sau này cậu mua lại cho tớ là được rồi. – Chi ngắt lời tôi, vui tươi nói ra tâm lý của mình .
Tôi xúc động, không ngăn được nước mắt. Không phải Chi không muốn có bộ sách kia chỉ là vì sở trường thích nghi của tôi mà bạn ấy tạm gác lại ao ước của mình. Nhìn cô bạn đang mỉm cười tươi tắn, tôi thàm cảm thấy mình như mong muốn biết bao nhiêu. Mẹ nói không thuận tiện có được một người bạn sẵn sàng chuẩn bị sẻ chia như vậy, Chi thực sự là một người bạn tốt .
Chúng tôi lớn lên bên nhau, cùng nhau trải qua bao vui buồn tuổi thơ. Những lúc khó khăn vất vả hoạn nạn, Chi chưa khi nào bỏ rơi tôi. Kỉ niệm ngày đó, có lẽ rằng Chi đã quên nhưng tôi lại luôn ghi nhớ. Đó là dấu mốc ý nghĩa quan trọng về tình bạn của chúng tôi, là kỉ niệm tôi luôn trân trọng về người bạn tri kỉ .
Kể Lại Kỉ Niệm Với Người Bạn Tuổi Thơ Ngắn Gọn – Mẫu 5
Dù là ai cũng đều phải trải qua thời thơ ấu, quãng thời hạn ấy khi tất cả chúng ta mới chỉ là những đứa trẻ ngây ngô hồn nhiên với biết bao trò chơi đùa, nghịch ngợm và cả những kỉ niệm đáng nhớ, không hề quên được. Kỉ niệm với một người bạn thời thơ ấu của tôi cũng là kỉ niệm mà tôi rất xúc động, dù đã trôi qua bao nhiêu năm nhưng tôi vẫn luôn nhớ mãi về kỉ niệm đó .
Hồi nhỏ tôi chơi thân với 4 người bạn là Trang, Thảo, Nhi và Yến, trong đó người bạn tri kỷ nhất và gần nhà tôi nhất là Thảo. Một lần chúng tôi rủ nhau đi khu vui chơi giải trí công viên chơi bằng xe đạp điện vì khu vui chơi giải trí công viên cũng chỉ cách nhà tôi khoảng chừng 3 km. Chúng tôi đi chơi rất vui tươi nhưng đến lúc chuẩn bị sẵn sàng về thì tôi phát hiện ra mình bị rơi mất chùm chìa khoá nhà khi đi đã mang theo .
Lúc đó tôi sợ hãi và lo ngại vô cùng, những bạn của tôi cũng lo ngại vì trời đã gần tối phải về kẻo cha mẹ lo, tôi cũng biết vậy nên đã bảo những bạn về trước còn tôi phải ở lại tìm chìa khoá. Các bạn rủ nhau đi về nhưng Trang thì không, cậu ấy muốn ở lại tìm chìa khoá cùng tôi đến khi nào tìm được mới về .
Tôi rất giật mình và lo rằng cậu ấy sẽ bị cha mẹ mắng nhưng Trang nói : “ Cậu yên tâm đi, cha mẹ tớ sẽ không mắng khi biết tớ trợ giúp bạn hữu đâu ! ”. Thế là tôi và Trang đi lại những nơi chúng tôi đã ghé qua để tìm, hai đứa chia nhau ra tìm sau cuối Trang lại chính là người tìm thấy, hai đứa ôm nhau vui sướng rồi cùng nhau đi về. Trên đường về tôi cảm ơn Trang rất nhiều, không có Trang không biết tôi sẽ phải tìm đến khi nào .
Tôi nhận ra một người bạn tốt là người bạn luôn sẵn sàng chuẩn bị bên cạnh và giúp sức ta, và Trang chính là một người bạn như vậy. Còn rất nhiều kỉ niệm khác nữa với Trang nhưng đây là kỉ niệm tiên phong đáng nhớ trong tình bạn của tôi .
Hãy Kể Một Kỉ Niệm Với Người Bạn Tuổi Thơ Làm Em Nhớ Mãi – Mẫu 6
Đón đọc bài văn mẫu hãy kể một kỉ niệm với người bạn tuổi thơ làm em nhớ mãi với những dòng cảm xúc hoài niệm chân thành và sâu sắc.
Chiều, tan học, tôi lại rảo bước trên con đường quen, nơi mà trước đây tôi và An – một người bạn thân thiện thuở nhỏ của tôi có bao nhiêu là kỉ niệm, vui có, buồn có. Nhưng có lẽ rằng kỉ niệm về ngày An dạy tôi chạy xe đạp điện làm tôi nhớ mãi …
Ngày ấy, An sống cùng bà ngoại ở cạnh nhà tôi, bởi An là con gái nên chúng tôi cũng thuận tiện trở nên thân thương với nhau. An là một cô bé rất đáng yêu, hay cười và hơn tôi rất nhiều điều khác. An có một làn da nâu với mái tóc ngắn so le khiến cô bé trở nên can đảm và mạnh mẽ. Tôi yêu quý An ở sự can đảm và mạnh mẽ – An chưa lần nào khóc !
Sáng nào cũng thế, An đều qua nhà tôi và rước tôi đi học. Không phải nhà tôi không có xe mà chỉ vì tôi không biết chạy xe đạp điện. Cứ như thế mà An chở tôi mấy năm liền. Cho đến những ngày cuối cấp 1, đó là ngày cuối tuần, tôi đứng trông mãi mà không thấy An đến. Thế là tôi bèn đi qua nhà An xem cô nàng có ngủ quên hay không. Đến nhà thì bà ngoại An bảo rằng An đã đi học rồi. Tôi mở màn thấy nóng rơ trong người. Và tôi đi bộ đến trường với sự tức giận. Có lẽ lúc nhỏ tôi là cô bé được chiều chuộng nên tôi hay tỏ ra không dễ chịu khi có việc không vừa lòng mình. Giờ nghĩ lại thấy mình thật quá đáng ! !
Đến lớp, tôi tiến về An liền .
– An ! Sao hồi sáng An không rước Chi ? Để Chi đi bộ đau chân rồi nè ! !
An vẫn điềm nhiên và nói với vẻ nghiêm khắc :
– Sau này An sẽ không chở Chi đi nữa đâu ! Chi lớn rồi chứ còn bé gì đâu. Sáng mai An sẽ chỉ cho Chi chạy xe đạp điện !
An nói bấy nhiêu rồi đi ra ngoài, tôi cũng chả nói được điều gì. Sáng hôm sau, An khởi đầu tập cho tôi chạy xe. Tôi rất nhát nên khi leo lên xe, đạp được hai, ba vòng đã ngã. Cứ như thế, tôi không chịu được nữa, tôi khởi đầu khóc .
– Chi không tập nữa đâu, té đau lắm ! !
– Té đau thì cứ khóc, khóc xong phải đứng lên mà liên tục. Nếu không sẽ thất bại mãi đấy .
Câu nói lúc này của An khiến tôi có thêm động lực, tôi mở màn luyện chạy xe đạp điện nhiều hơn … Và rồi tôi đã thành công xuất sắc. Hôm ấy tôi sang nhà An để khoe hiệu quả của mình. Thế nhưng, tôi đã rất giật mình khi biết rằng ba mẹ An đã rước An ra TP. Hà Nội. Tôi như không tin vào thực sự nữa. Và đến bấy giờ tôi mới hiểu được câu nói của An ” sẽ không chở Chi đi học nữa “ … Tôi đứng lặng, nước mắt bỗng rơi .
Ngày ngày hôm nay, tuy mỗi đứa đã mỗi nơi, nhưng tôi vẫn không sao quên được hình bóng của An. Tuy đó chỉ là một kỷ niệm nhỏ nhưng nó sẽ mãi mãi là một kỉ niệm – một kinh nghiệm tay nghề sống trong đời tôi : “ Té đau thì cứ khóc, khóc xong phải đứng lên mà liên tục ”. Giờ này nơi đâu đó, chắc An cũng đang nghĩ về tôi .
Hãy Kể Về Một Kỉ Niệm Với Người Bạn Tuổi Thơ Văn Mẫu Hay – Mẫu 7
Em và Nga là bạn thân, chơi với nhau từ hồi nhỏ cho đến giờ đây, vì nhà hai đứa là hàng xóm của nhau. Chúng em có nhiều kỉ niệm vui buồn cùng nhau. Có một kỉ niệm năm lớp 4 mà cho đến giờ đây em vẫn còn nhớ mãi .
Hôm đó là hoạt động và sinh hoạt lớp vào cuối tuần. Sau khi báo cáo giải trình những ưu, khuyết điểm và thành tích của lớp trong tuần, bạn lớp trưởng cùng cô giáo triển khai xử lý một chuyện quan trọng. Chuyện là thời điểm ngày hôm nay bạn Mai – cô bạn ngồi cùng bàn với em có mang theo tiền để đóng học phí, nhưng không may bị mất. Mặc dù đã tìm khắp sách vở bàn và ghế vẫn tìm không ra. Cô nhu yếu Mai đứng dậy kể vấn đề, Mai trình diễn :
– Dạ thưa cô, vì ba mẹ em có chút việc làm phải đi công tác làm việc nên ba mẹ có đưa tiền bảo em cầm theo để đóng học phí do ba mẹ không lên được. Em đã cất giữ rất cẩn trọng nhưng mà vẫn mất. Em chắc như đinh là mất trong lớp này .
Cô bảo :
– Em đã tìm kỹ chưa ? Sao em lại chắc như đinh như vậy, tất cả chúng ta phải xem xét mọi trường hợp hoàn toàn có thể xảy ra em ạ .
Lúc này Mai hướng mắt về phía tôi bằng vẻ tức giận :
– Em chắc như đinh là mất trong lớp này, ai cũng biết là nhà Lan nghèo, bạn ấy chắc thấy em có nhiều tiền mà nổi lòng tham rồi lấy cắp của em đó cô .
Tôi nghe xong bần thần, hoảng loạn, nước mắt cứ thế mà rơi, tôi cảm tưởng như mọi ánh mắt đang đổ dồn về phía mình, thật sợ hãi .
Lúc này, chắc vì hiểu được tâm lý của tôi hoặc vì bực trước hành vi của Mai, Nga giơ tay đứng dậy phát biểu :
– Dạ thưa cô và cả lớp, theo em, bạn Mai nói như thế là vô căn cứ ạ. Em biết là nhà Lan còn nhiều khó khăn vất vả nhưng chơi từ nhỏ, em biết Lan là người bạn tốt. Các bạn cũng thấy đấy : thứ nhất, Lan luôn giúp sức những bạn trong lớp rất tự nguyện khi ai có khó khăn vất vả. Thứ hai, dù nghèo nhưng Lan là người rất tự trọng, những món quà lớp trao bạn ấy luôn khước từ nhận vì nghĩ còn nhiều bạn khác cần trợ giúp hơn. Thứ ba, từ trước đến nay bạn ấy luôn trung thực và thẳng thắn .
Nghe nói xong cả lớp đều vỗ tay đồng ý chấp thuận, lúc này dù rất sợ nhưng bằng sự trấn an ấy tôi cảm thấy mình được chăm sóc và bảo vệ. Đang luận bàn, tranh luận thì chợt bác bảo vệ trường đi vào và thông tin một bạn học viên được một chiếc ví nhỏ trong đó có một số tiền, nếu ai mất thì lại gặp bác để nhận. Lúc này, Mai được cô giáo được cho phép gặp bác bảo vệ, qua xác định số tiền và nhận diện chiếc ví thì biết đó là của Mai thật. Lúc này cả lớp mới nhẹ nhõm, hoá ra vì khoá kéo cặp không cẩn trọng nên Mai đã để rơi chiếc ví khi chạy vội vào lớp, một em lớp dưới nhặt được gửi bác bảo vệ .
Khi xong xuôi mọi chuyện, Mai xin lỗi tôi vì sự hiểu nhầm này, còn tôi và Nga chỉ biết nhìn nhau cười .
Ra về tôi cảm ơn Nga vì đã gan góc đứng lên bảo vệ mình. Nga luôn hiểu và thương tôi nhất. Từ đó tình bạn chúng tôi thêm khăng khít và gắn bó hơn, dù gặp khó khăn vất vả gì cũng đều trợ giúp nhau vượt qua .
Hãy Kể Về Một Kỉ Niệm Với Người Bạn Tuổi Thơ Đạt Điểm Cao – Mẫu 8
Trong cuộc sống học viên ai mà chẳng có những người bạn thân thương, cùng mình san sẻ vui buồn. Tôi cũng vậy. Người bạn thân của tuổi ấu thơ luôn là người cùng tôi đi học, đi chơi, cùng tôi tâm sự những tâm lý của tuổi học trò hồn nhiên mà cũng rất phức tạp. Nhưng không phải ngay từ đầu chúng tôi đã thân nhau. Phải qua một vấn đề tôi mới nhận ra vẻ đẹp trong tâm hồn người bạn có vẻ như hình thức bề ngoài rất là thông thường ấy .
Xem thêm: Data Analysis trong Excel
Cần phải trình làng đôi chút về tôi để những bạn tiện theo dõi câu truyện. Tôi vốn con nhà khá giả, được cha mẹ chiều chuộng lại học giỏi nên có khá đông bạn hữu. Sự nổi trội của tôi khiến những bạn rất khâm phục. Vì lẽ đó, đôi lúc kiêu ngạo về bản thân mình, thấy ai không hợp là không thèm chơi, nhất là những bạn học chưa giỏi, ăn mặc lại “ quê mùa ” .
Hồi ấy cô giáo chủ nhiệm phát động trào lưu “ Đôi bạn cùng tiến ” để trợ giúp những bạn học yếu. Thật không may tôi phải kèm một cô bạn mà từ xưa tôi chẳng khi nào chuyện trò. Hằng – tên người bạn ấy – là một người ít nói, học thì lẹt đẹt, nhiều lúc lại nghỉ học không lí do. Tóm lại chẳng có gì điển hình nổi bật .
Cô giáo xếp chúng tôi ngồi cạnh nhau và nhu yếu tôi phải kèm bạn ấy học. Trong khi tôi không giấu nổi sự tuyệt vọng thì Hằng lại tỏ vẻ vui mừng. Bạn ấy cười với tôi và nói nhỏ : “ Ấy giúp tớ với nhé ! ”. Tôi đành cười gượng đáp gọn lỏn “ ừ ”. Trong lòng tôi cảm thấy hơi bực vì từ giờ đây không còn được tự do về thời hạn nữa, bị ám thế này thì sao sống nổi .
Tuy nhiên, tôi cũng không dám trái lời cô. Tôi phải kèm Hằng học để bạn ấy tân tiến, đó cũng là cách để tôi chứng tỏ mình với cả lớp. Đôi bạn cùng tiến nào có hiệu quả học tập cao sẽ được thưởng mà. Chiều nào cũng vậy, tôi bắt Hằng qua nhà tôi học. Lúc đầu, Hằng có vẻ như ngại nhưng thấy vẻ cương quyết của tôi, Hằng nhận lời. Thực ra, khi kèm Hằng, tôi nhận thấy bạn ấy học không đến nỗi nào, nhưng hình như trước đây bạn ấy không có thói quen ôn bài, làm bài thì phải. Vở bài tập cũng chẳng có, hèn nào chẳng bị điểm kém .
Hằng rất phục tôi, tôi nói gì bạn ấy cũng nghe, cứ như tôi là cô giáo vậy. Thỉnh thoảng, được tôi khen, bạn ấy cười sung sướng, tôi thấy Hằng không quá xấu xí như tôi vẫn nghĩ. Bạn ấy đen nhưng có duyên ra phết. Tuy vậy, tôi vẫn giữ thái độ thông thường, không nghĩ rằng mình sẽ coi Hằng là bạn thân. Cho đến một lần …
Hôm ấy, tôi đạp xe đi chơi loanh quanh. Mải nhìn ngắm và nghĩ linh tinh, tôi đi lạc vào một thành phố rất vắng người. Trưa nắng mà tôi không biết lối về, cứ đạp xe loanh quanh mãi. Chợt có một đám con trai choai choai trông rất hoành tráng đi xe máy qua. Chúng trêu ghẹo tôi, sờ cả vào má tôi khiến tôi loạng choạng tay lái rồi ngã xuống đường. Thấy vậy, chúng cười hô hố rồi bỏ chạy. Vừa đau, vừa tức, tôi khóc nức nở. Cho đến khi có một bóng người lại gần kêu lên :
– Ôi ! Ngân Hà ! Sao cậu lại ở đây ?
Tôi ngẩng mặt lên thì nhận ra Hằng. Bạn ấy mặc đồ ở nhà, tay cầm mớ rau nhìn tôi lo ngại. Tôi kể sơ qua tình hình và cố gắng nỗ lực ngồi dậy. Nhưng hình như chân tôi bị chảy máu, lại bị bong gân hay sao mà không hề đứng nổi, đau quá. Hằng hấp tấp vội vàng dựng xe lên dìu tôi vào gác-ba-ga rồi đèo tôi về nhà bạn ấy. Bạn ấy bảo nhà ở gần đây, bạn ấy vừa mua rau về nấu cơm thì nhìn thấy tôi. Vào đến nhà Hằng, dù đang đau nhưng tôi vẫn nhận ra đó là một ngôi nhà cấp bốn bé tí tẹo, đồ vật tuềnh toàng .
Sau đó, tôi được biết nhà chỉ có hai mẹ con, mẹ Hằng đi làm công ty vệ sinh môi trường tự nhiên rất khó khăn vất vả, Hằng thường đi làm cùng với mẹ vì mẹ bị bệnh, người không khỏe. Vậy mà tôi chẳng biết gì về thực trạng của bạn, tôi vô tâm quá. Cả lớp tôi cũng thế, chỉ biết chê trách người khác mà không chịu tìm hiểu và khám phá về họ. Hằng làm thế nào làm bài tập khi phải làm những việc mái ấm gia đình, cơm nước, giặt giũ, lại còn giúp mẹ đi quét rác nữa …
Đưa tôi về nhà, Hằng mời tôi uống nước, lấy cồn rửa vết thương cho tôi cẩn trọng rồi băng vào. Nhìn Hằng làm thành thạo, tôi thấy phục bạn quá. Tôi mà nhìn thấy máu là chỉ biết kêu thôi, không biết xử lí thế nào. Còn Hằng, bạn ấy biết cách rửa sạch máu rồi băng lại ngăn nắp. Xong xuôi, bạn ấy đưa tôi về tận nhà. Từ nhà Hằng sang nhà tôi khá xa, vậy mà hôm nào Hằng cũng đi bộ qua nhà tôi để học bài. Tôi thực sự cảm thấy ân hận và thương bạn quá .
Mấy hôm sau, vì đau chân quá, tôi nghỉ học. Ngày nào, Hằng cũng vào thăm tôi, cùng tôi học bài. Bạn ấy còn chép bài cho tôi nữa. Thành ra giờ đây, người được kèm cặp là tôi chứ không phải là Hằng .
Lúc tôi khỏi chân cũng là lúc chúng tôi trở thành đôi bạn thân thương. Ngày ngày, tôi qua nhà đón Hằng đi học, hai đứa thay nhau đèo, vừa đi vừa ôn bài, trò chuyện rôm rả. Tôi kể thực trạng của Hằng cho cha mẹ nghe. Bố tôi đã xin cho mẹ Hằng đi bán hàng ở shop gạo, đỡ khó khăn vất vả mà thu nhập cũng khá hơn. Hai mẹ con Hằng vui lắm, cứ cảm ơn mãi. Còn tôi, tôi cũng rất vui vì tìm được người bạn giàu nghị lực, ít nói nhưng thâm thúy, tốt bụng .
Từ đó đến nay, tôi và Hằng luôn là đôi bạn thân thương. Sức học của Hằng cũng khá lên nhiều, bạn ấy đạt thương hiệu “ Học sinh tiên tiến và phát triển ”. Có chuyện gì vui buồn, tôi và Hằng đều tâm sự với nhau, trợ giúp nhau. Có một người bạn như Hằng, tôi thấy như trưởng thành hơn .
Bài Văn Kể Về Một Kỉ Niệm Với Người Bạn Tuổi Thơ – Mẫu 9
Ngày ấy, nhà tôi ở ven một con suối nhỏ nước trong vắt, vào những hôm trời nắng đẹp đứng trên bờ suối, tôi hoàn toàn có thể nhìn thấu xuống tận dưới đáy, ở đó có những viên sỏi trắng tinh và cả những đàn cá trắng tung tăng lượn lờ bơi lội .
Hàng ngày, tôi cùng lũ bạn lại rủ nhau ra suối, đi men theo mép của con suối bắt ốc, nhặt đá trắng về để chơi đồ hàng. Và vui nhất là vào những ngày hè, chúng tôi thường trốn mẹ ra suối tắm. Thực ra con suối nhỏ nhưng có những đoạn rất sâu hoàn toàn có thể ngập đầu người lớn. Và ở trên đó là chiếc cầu của nhà dân bắc qua để lấy lối đi vào nhà .
Như thường lệ, buổi trưa ấy, chờ cho mẹ ngủ say tôi liền chạy sang nhà mấy thằng bạn học cùng lớp rủ chúng ra chỗ cầu nhà ông Quân ( chúng tôi thường đặt tên những chiếc cầu bằng chính tên nhà chủ đó ). Buổi trưa trời nắng nóng như lửa đốt, được đắm mình trong dòng nước mát thì còn gì bằng. Bởi vậy nên vừa nghe tiếng huýt sáo báo hiệu quen thuộc của tôi, mấy thằng cũng vội vã lách cửa sau, nhanh gọn ra chỗ hẹn .
Vừa ra khỏi nhà, cả lũ chúng tôi chạy thật nhanh vì sợ cha mẹ phát hiện ra, bởi chúng tôi đều biết rằng nếu bị bại lộ chắc như đinh đứa nào đứa nấy sẽ no đòn. Năm phút sau, cây cầu và dòng nước mát đã hiện ra trước mắt chúng tôi. Tôi có quan điểm ngày hôm nay sẽ không bơi thông thường như mọi khi nữa mà thi nhảy xa, tức là đứng trên cầu nhảy xuống, ai nhảy xa nhất sẽ là người thắng cuộc. ì làm một hồi lâu đã chán, chúng tôi trèo lên một mỏm đá nằm nghỉ ngơi ngắm mây trời. Lúc này, Thắng – thằng cha gan lì cóc tía nhất lên tiếng :
– Tớ nghĩ ra trò mới nữa rồi .
– Trò gì vậy ?
Cả lũ nhao nhao lên tiếng hỏi .
– Chơi lặn, đứa nào lặn được lâu nhất tuần sau đi học sẽ không phải đeo cặp .
Cả lũ reo hò hưởng ứng nhiệt liệt. Trở lại chỗ chơi cũ, tôi nói :
– Bây giờ sẽ thi lần lượt từng đứa một, những đứa còn lại đứng trên bờ theo dõi bấm giờ .
Và tôi phân công luôn vì Thắng là người đầu têu nên sẽ là người thử sức tiên phong, cả bọn vỗ tay hưởng ứng. Quả thật trong nhóm Thắng luôn tỏ ra đàn anh hơn cả, hắn không những học giỏi mà mọi game show hắn cũng chẳng khi nào chịu thua ai .
Thắng sẵn sàng chuẩn bị ý thức xong, tôi hô :
– Một. Hai. Ba. Bắt đầu !
Ùm ! … Thắng đã nhảy khỏi cây cầu mất tăm trong dòng nước. Lũ chúng tôi reo hò tán thưởng và mở màn bấm giờ : 1,2, 3, phút trôi qua sang phút qua vẫn chưa thấy Thắng nổi lên. Chúng tôi trầm trồ khen ngợi sự tài ba của Thắng. Sang đến phút thứ 4, tôi bỗng cảm thấy nóng ruột bởi thông thường nhiều lắm thì chỉ đến phút thứ ba là chúng tôi đã không thể nào chịu nổi .
Thế mà đến giờ vẫn chưa thấy Thắng, mấy đứa kia cũng mở màn lo ngại, chỉ trong nháy mắt chẳng kịp bảo nhau câu nào mấy đứa bơi giỏi liền nhảy xuống, vừa lúc đó chúng tôi đã thấy Thắng trồi lên, khuôn mặt tái nhợt, thở lấy thở để, chúng tôi hấp tấp vội vàng dìu Thắng vào bờ. Người Thắng lúc này đã gần như lả đi. Phải mười phút sau Thắng mới lên tiếng :
– Chỉ cần một tích tắc nữa thôi là tao đi chầu thuỷ thần chúng mày ạ .
– Sao vậy, mọi ngày mày bơi, lặn giỏi lắm cơ mà .
– Ừ, thì tao vẫn tự tin như vậy, nhưng đúng lúc sắp chịu không nổi định trồi lên thì tao bị vướng vào chùm rễ cây mọc lan từ rừng ra cuốn chặt vào chân, tao cứ định trồi lên thì nó lại kéo tao xuống, may quá đúng lúc nghĩ rằng chết thật rồi thì bỗng dưng chân tao lại giật ra được và cố sức ngoi lên .
Nghe tiếng Thắng hổn hển kể, chúng tôi đứa nào đứa nấy đều sợ hãi. Chờ cho Thắng đỡ mệt chúng tôi mới dám về nhà và câu truyện này vẫn mãi là bí hiểm của lũ chúng tôi .
Và đó là kỉ niệm thâm thúy nhất mà tôi nhớ mãi đấy những bạn ạ .
Kể Về Một Kỉ Niệm Với Người Bạn Tuổi Thơ Của Em – Mẫu 10
Mỗi người bạn trong đời luôn là điều quý giá mà tất cả chúng ta có được. Bạn bè luôn sát cánh và cùng ta học tập, đi dạo, chuyện trò, san sẻ những niềm vui, nỗi buồn. Và điều khó quên nhất chắc có lẽ rằng là những kỉ niệm mà tất cả chúng ta có cùng người bạn ấy. Em cũng có một kỉ niệm vô cùng mê hoặc và đầy cảm động với người bạn thân .
Người bạn ấy tên là Lan, chúng em quên nhau trong dịp hoạt động giải trí đội liên trường. Chúng mình sống ở hai xã khác nhau nhưng khoảng cách ấy không làm giảm đi sự thân thương và tình cảm hài đứa dành cho nhau. Thỉnh thoảng, em vẫn thường đạp xe qua nhà Lan để học tập lẫn nhau và đi dạo .
Hôm đó, là sinh nhật em, mọi người đã đến đông đủ nhưng mãi vẫn không thấy Lan đâu. Mình rất lo ngại cho cậu ấy, dù vui tươi cùng những người bạn trong lớp mà dạ vẫn bồn chồn không yên. Cứ đinh ninh là Lan đến trễ nhưng đến cuối tiệc sinh nhật, khi mọi người đã dần về hết mà Lan cũng chưa đến, mình trách Lan vì là bạn tri kỷ mà lại quên đi ngày sinh nhật mình mặc dầu trước đó mình có gửi lời mời tới cậu ấy .
Đang buồn lòng thì có tiếng chuông của réo, mình chạy ra Open thì thấy Lan đứng đó. Em nhanh gọn mời Lan vào nhà, vừa lo ngại hỏi :
– Sao cậu tới muộn thế này ? Cậu đi bộ tới nhà tớ à ?
Lan khẽ gục đầu tỏ sự chấp thuận đồng ý rồi bảo :
– Tớ đi trên đường thì xe bị hư, quanh đó không có quán lại sợ trễ nên tớ gửi xe nhà người quen rồi nhanh gọn đi bộ tới. Vậy mà lại trễ mất tiệc của cậu rồi. Mình xin lỗi .
Giờ em mới hiểu ra mọi chuyện, hoá ra em đã trách lầm cô bạn ấy. Mở hộp quà Lan Tặng Ngay, em càng xúc động hơn khi đó là hai quả xoài lớn .
Lan bảo :
– “ Cậu còn nhớ không, đây là hai quả xoài mà lần xuống nhà tớ chơi cậu đã bảo là rất thích chúng đấy. Hồi đó nó còn nhỏ mà giờ nó lớn thế này rồi đấy. Đây là món quà tớ đã chăm nom và dành riêng cho cậu đấy ”
Em lúc ấy xúc động đến rơm rớm nước mắt, Lan vẫn như vậy, vẫn chu đáo và tận tâm, luôn chăm sóc đến những điều li ti nhất. Em ôm Lan rồi cảm ơn cậu ấy trong niềm hạnh phúc vô bờ .
Bên cạnh Lan, em luôn cảm nhận được sự ấm cúng từ cậu ấy. Cho đến giờ đây, hai đứa suôn sẻ được học chung lớp khi vào cấp hai, chúng em lại ngày càng thân thiện hơn. Hy vọng tình bạn chúng em sẽ mãi bền vững .
Bài Văn Kể Về Một Kỉ Niệm Đáng Nhớ Với Người Bạn Tuổi Thơ – Mẫu 11
Em có một người bạn rất thân, hai đứa luôn khăng khít với nhau, cùng nhau san sẻ niềm vui nỗi buồn. Dù Thắm đà theo mái ấm gia đình về quê sinh sống nhưng những tình bạn tốt đẹp ấy vẫn luôn sống trong em .
Bạn Thắm có dáng vóc bé nhỏ, thân hình mảnh khảnh nhưng rất khỏe, mái tóc dài thường buông xõa lúc ở nhà và được cột ngăn nắp khi đến trường. Với khuôn mặt sáng cùng chiếc mũi thanh tú, Thắm rất mưu trí. Bạn là học viên giỏi nhiều năm liền ở lớp. Vua siêng năng lại sáng dạ, học đâu hiểu đây và nhớ bài lâu, Thắm được những bạn mến phục. Thắm tốt lắm, luôn trợ giúp những bạn gặp khó khăn vất vả về học tập lẫn sức khỏe thể chất .
Em nhớ như in một vấn đề đã khiến em cảm thấy hổ thẹn, vấn đề ấy đã là một kỉ niệm đẹp, một bài học kinh nghiệm quý cho em về tình bạn .
Bạn Dung trong lớp nghỉ học đã hai ngày, không rõ lí do, cô giáo và những bạn rất lo. Được cô giáo phân công, Thắm tìm đến nhà Dung. Gia đình Dung rất khó khăn vất vả. Bố mất sớm, mẹ lấy chồng và sinh sống nơi khác. Nhà chỉ còn Dung với bà. Bà lại già và liên tục đau ốm nên những ngày qua, bà không ra chợ mua và bán rau củ được .
Theo em, sau khi rõ căn nguyên, Thắm chỉ cần báo lại cho cô là xong. Thế mà bạn ấy ngày hai buổi đến với bạn Dung. Có hôm tôi mịt mới về. Thú thật rằng khi ấy em giận Thắm lắm. Em cho rằng Thắm không còn thân thiện với em nữa. Em tỏ thái độ lạnh nhạt với bạn ấy ; thậm chí còn, em cũng chẳng thèm đến nhà Dung, dù Thắm và những bạn cùng lớp nhiều lần khuyên nhủ .
Hôm Dung trở lại lớp, cô giáo công bố với lớp rằng bạn ấy vẫn đủ sức dự thi học kì. Cô đã kiểm tra và nhận xét tốt về những kỹ năng và kiến thức mà bạn Dung còn thiếu trong thời hạn vắng mặt. Có được hiệu quả ấy, công của bạn Thắm rất lớn. Cô giáo rất hài lòng về Thắm. Thắm là một người bạn tốt, luôn chăm sóc đến mọi người, trợ giúp ai thì giúp tận tình. Bà của Dung cũng gửi lời cảm ơn đến Thắm .
Thật ngại ngùng khi nghe Thắm rủ vào thư viện xem truyện vào giờ ra chơi. Em lấy hết can đảm và mạnh mẽ, hỏi Thắm có giận mình không. Câu vấn đáp của Thắm khiến em không thể nào quên : “ Giận về điều gì ? Tình cảm bè bạn rất đáng quý, đáng trân trọng nhất trong quãng đời học viên. Không hài lòng vì ta chưa hiểu, khi hiểu thì ta sẽ quý nhau hơn .
Em rất nhớ Thắm, người bạn tốt nhất của em. Em cố gắng nỗ lực học thật tốt, thật giỏi để sánh với bạn ấy. Bạn Thắm là tấm gương để em noi theo .
Mẫu 12
Cơn gió lành lạnh khẽ len lỏi vào người tôi. Cái cảm xúc nhớ một người là như vậy sao. Cuộc đời quả thật có nhiều chuyện đáng buồn. Khi tôi nhận ra giá trị của những người xung quanh thì có vẻ như nó đã muộn. Có lẽ những kỉ niệm sau cuối của tôi và bạn sẽ chỉ còn trong quá khứ, sẽ để lại cho tôi những nỗi nhớ mỗi đêm dài .
Có thể nói vậy trong toàn bộ tất cả chúng ta ai cũng có bạn của mình tìm một người bạn thì rất thuận tiện nhưng tìm được người hiểu mình thì lại khó, tôi đã từng có cái cảm xúc là được niềm hạnh phúc khi được ở bên người bạn mà tôi quý mến nhất. Thế nhưng mà giờ đây tôi đã làm cho người ấy không còn bên tôi nữa rồi. Kể cũng lâu rồi nhỉ : Tôi thật sự hối hận vì những gì tôi đã làm so với người bạn nhỏ xíu nhỏ bé .
Tình bạn của tôi mở màn từ lúc trên đường đến trường, người bạn đó đã giúp tôi một người lạ lẫm hiểu ra nhiều điều. Dáng người nhỏ bé, mái tóc dài thế mà phải bán từng tấm vé số để kiếm tiền giàn trải cho đời sống hằng ngày, trong khi tuổi của cô bé ấy là phải cắp sách đến trường, được sống trong sự đùm bọc iu thương. Cô bé ấy lại là người tiên phong dạy cho tôi biết cách quý trọng đồng xu tiền là như nào. Ngày qua ngày tình bạn lớn dần theo thời hạn, ăn cùng ăn, vui cùng vui …
Bỗng dưng một ngày, chúng tôi hẹn nhau hôm đó gặp nhau thế nhưng mà người bạn ấy lại thất hứa với tôi, hôm sau cô ấy đến xin lỗi rất nhiều nhưng tôi không nghe lời lý giải từ cô ấy. Thế là từ hôm đó tôi ra đi và quay trở lại chỉ một mình. Vài ngày sau tôi nhận được tin, có một cô gái bán vé số đã qua đời vì bị sốt nặng nhưng không vào viện, người ta nói rằng trước khi mất cô bé ấy cứ luôn miệng tha lỗi cho tớ đi mà ! Nghe tớ … lý giải một lần đi … đừng giận tớ nha …
Chỉ vì nguyên do thế cơ đấy mà tôi làm cho người bạn của mình phải rơi nước mắt, lại không yên tâm, chỉ vì lòng ích kỷ mà tôi đã mất đi người quan trọng nhất. Tôi cố kìm nước mắt lại, đó chỉ là lời đồn thổi mọi người sai rồi cô ấy chỉ đi đến một nơi thật xa, thật xa thôi cô ấy chưa chết đâu. Làm sao để hoàn toàn có thể trở lại như thời xưa, ngày tất cả chúng ta cùng nhau vui đùa, biết bao nhiêu là niềm vui lẫn nỗi buồn hòa vào nhau .
Tôi sai rồi ! Trả lời tôi đi ? tại sao bạn nằm đó lặng thinh không nói gì, sao bạn không ngồi dậy đùa giỡn với tôi như ngày nào. Mưa thì có khi nào nhớ nắng nhưng sao xa bạn tôi lại nhớ thế này ? không có bạn tôi biết phải làm thế nào với đời sống phức tạp, ai là người sẽ chìa tay ra giúp tôi những lúc khó khăn vất vả như bạn đã từng làm. Tại sao giữa tất cả chúng ta giờ lại có một khoảng chừng trống vô cùng xa xôi và lớn lao đến thế ? Nó không còn nằm trong tầm với của hai ta nữa rồi. Tớ rất muốn được nghe lời cậu nói. Lời của người bạn mà tớ yêu thương nhất. Giờ tớ xin cậu tha thứ cho tớ. …
Tớ hứa với cậu tớ sẽ vượt qua mọi vấp ngã của cuộc sống, tớ sẽ sống thay cả phần của cậu. Đối với tớ, bạn vẫn là bạn, tình bạn của tất cả chúng ta sẽ sống sót mãi dẫu nhân gian muôn màu thay đổi .
Mẫu 13
Trong hành trình dài trưởng thành, sát cánh cùng mỗi người không chỉ là mái ấm gia đình mà còn có cả những người bạn tốt. Mỗi người bạn lại để lại trong trái tim ta những kỉ niệm khác nhau. Có một người bạn mà em luôn nhớ mãi là Quỳnh. Nhớ về cô bạn thân ngày ấy bao kỉ niệm lại ùa về. Trong đó có một kỉ niệm em mãi mãi không khi nào quên .
Chuyện xảy ra khi em học lớp ba. Đó là kỉ niệm về Quỳnh – người bạn ngồi cùng bàn với em. Em và Quỳnh chơi rất thân với nhau, luôn giúp sức nhau trong những lúc khó khăn vất vả. Gần cuối năm học năm ấy, em bị đau ruột thừa, nhập viện trong một thời hạn dài nên phải nghỉ học hàng tuần liền không hề đến trường. Bài học trên lớp đều bỏ lỡ .
Một hôm cô giáo chủ nhiệm gọi điện cho mẹ em bảo cần nhờ những bạn chép bài cho để khi quay lại học không bị kinh ngạc. Nhưng mẹ và em tâm lý một hồi cũng không biết phải nhờ ai. Em lo ngại trước kỳ thi sắp tới sau khi ra viện. Nhà em ở tận làng cách trường học rất xa, lại không gần nhà bạn nào trong lớp .
Bất ngờ, tối hôm ấy em thấy Quỳnh khoác áo mưa, lặn lội đạp xe đến bệnh viện. Thì ra bạn ấy dữ thế chủ động nhận ghi chép bài cho em, muốn trợ giúp em học tập. Nhà Quỳnh ở khá xa nhà em nên mẹ em lo ngại hỏi :
– Cháu đi như vậy cha mẹ có biết không ?
– Dạ, cháu xin phép cha mẹ rồi ạ. Bố mẹ cháu cũng đồng ý chấp thuận cho cháu giúp sức bạn. Quỳnh lễ phép thưa .
Sau đó, mẹ dặn hai đứa chúng em ở đây chờ mẹ một lát mẹ về lấy sách vở. Quỳnh hỏi thăm vết mổ của em rồi giảng lại cho em bài học kinh nghiệm sáng nay ở lớp. Em vẫn còn nhớ như in hình ảnh cô bạn nhỏ bé đi đi lại lại phòng bệnh hôm ấy, vừa đi vừa giảng bài, lưu loát như cô giáo giảng vậy. Suốt thời hạn em nghỉ học nằm lại bệnh viện để theo dõi, ngày nào Quỳnh cũng đến với em. Có những hôm trời mưa to tầm tã, không ngại đường xa, Quỳnh vẫn nhờ cha mẹ đưa đến .
Mẹ em đi làm cả ngày, đồng thời phải chăm nom đứa em gái mới vừa tròn hai tuổi nên rất khó khăn vất vả. Có những ngày tối muộn mẹ mới vào viện với em. Quỳnh biết được điều đó, sợ em buồn nên ngày nào thấy mẹ tới muộn bạn ấy sẽ ngồi mãi ở đó, trò chuyện với em. Thời gian giúp sức em, cô bạn bỏ tham gia hết lớp học tiếng Anh, lớp học đàn piano mà mình yêu dấu. Nhìn những dòng chữ ngay ngắn trong trang vở của mình, em thấy cảm động vô cùng. Nhờ có Quỳnh mà em hoàn toàn có thể bắt kịp những bạn trong lớp, không gặp khó khăn vất vả khi quay lại học .
Mẹ em nói với em rằng :
– Quỳnh là một cô bé ngoan, một người bạn tốt. Con phải ghi nhớ những gì bạn ấy đã giúp sức mình .
Em hiểu lời dặn của mẹ, càng hiểu hơn tình cảm của cô bạn tốt bụng. Sau lần ấy, chúng em càng trở nên thân thương với nhau hơn, luôn cố gắng nỗ lực cùng nhau học tập văn minh .
Cho đến tận ngày hôm nay, em và Quỳnh vẫn là những người bạn tốt của nhau. Kỉ niệm ngày đó là một kỉ niệm đẹp khó quên đi về tình bạn của chúng em. Chúng em luôn trân trọng và giữ gìn tình cảm đó .
Mẫu 14
Hãy kể về một kỉ niệm với người bạn tuổi thơ luyện viết là một đề tài giúp nuôi dưỡng những tình cảm tốt đẹp, sự gắn bó và trân trọng những tình bạn chân thành trong cuộc đời.
Từ khi sinh ra em luôn được cha mẹ dạy bảo những lời hay lẽ phải. Khi đi học, cha mẹ dặn em phải nỗ lực học tập thật tốt để tiếp thu được nhiều kỹ năng và kiến thức, phải biết yêu thương mọi người, trân trọng những người bên cạnh. Nhất là hãy luôn nhớ bạn hữu như chính người anh, em của mình. Và nhờ thế, em đã có một người bạn khiến em không khi nào quên .
Hôm đó là một ngày thứ hai đầu tuần như bao ngày thông thường khác. Em vui tươi cất bước đến trường thật sớm, ngồi vào bàn học và tận thưởng ngày mới khởi đầu. Khi tiếng trống vang lên, cô giáo bước vào lớp, đi theo sau cô là một bạn mới, cô giáo trình làng bạn ấy tên là Ánh ở lớp 5B chuyển sang. Bạn ấy là một người rất hiền và đáng yêu và dễ thương. Cô giáo đã xếp bạn ấy ngồi cạnh em và nhắc nhở em giúp sức bạn ấy làm quen với môi trường tự nhiên mới .
Hai tiết học trôi qua thật vui tươi, tiếng trống vang lên báo hiệu giờ ra chơi đã đến, cả lớp em đổ ào ra như ong vỡ tổ. Hôm nay, em ngồi yên trong lớp đọc nốt quyển truyện tranh mới mua. Em vô tình nhìn sang bên cạnh Ánh, và thấy Ánh đang chú ý nhìn em, em thấy vậy quay sang mỉm cười. Ánh nói “ Đó là quyển truyện tớ rất muốn đọc, cậu hoàn toàn có thể cho tớ xem cùng được không ? ”. Thì ra đây là quyển truyện mà Ánh thích, thế là em và Ánh cùng đọc .
Chúng em chụm đầu vào đọc một cách chú ý, lâu lâu lại cười phá lên vì những diễn biến quá gây hài. Thật là vui, từ lúc đó chúng em không còn ngần ngại như lúc trước, chúng em chuyện trò với nhau nhiều hơn, kể cho nhau nghe về bản thân cho đến khi tiết học tiếp theo khởi đầu. Hết tiết học cuối, em chào Ánh ra về, mà tâm trạng cảm thấy rất vui sướng vì có thêm một người bạn cùng sở trường thích nghi với mình .
Ngày hôm sau khi đến lớp, em đã thấy Ánh ngồi tại đó, em vừa bước vào Ánh đã vẫy tay chào mừng em, chúng em tranh thủ trò chuyện với nhau rất nhiều, Ánh có kể qua về mái ấm gia đình bạn ấy, em cảm thấy rất thương Ánh khi nghe những lời tâm sự đó. Em vỗ vai an ủi, cổ vũ bạn ấy, và hứa sẽ luôn là những người bạn thật sự của nhau .
Chúng em giúp sức nhau rất nhiều trong học tập, em yếu môn Văn nên Ánh đã hướng dẫn em cách lập dàn ý, cách viết bài và trau chuốt cho từng câu chữ. Ánh hơi kém môn Toán, em đã chỉ bạn ấy cách nghiên cứu và phân tích bài toán, đưa ra hướng giải một cách nhanh nhất. Ánh và em cũng thường qua nhà nhau chơi, cùng nhau thao tác nhà, cùng nhau chăm heo, cho vịt ăn. Em còn được nghe bà của Ánh kể rất nhiều câu truyện mê hoặc hồi xưa, hai đứa ngồi nghe cứ cười thú vị .
Ánh là một người bạn rất tốt mà em vô cùng quý mến. Từ ngày có Ánh là bạn em không ngồi một mình trong lớp nữa, em bắt đầu tham gia nhiều trò chơi hơn, và cũng trở nên vui vẻ hơn rất nhiều. Ánh đã cho em cuộc sống thú vị hơn. Trong cuộc sống ai cũng có một người bạn thân, một tình bạn tri kỉ.
Em luôn trân trọng tình bạn ấy. Em thầm cảm ơn Ánh đã trở thành người bạn thân thiện và ở bên cạnh sẻ chia vui buồn cùng em. Hãy mãi mãi là những người bạn tốt nhé Ánh .
Source: https://blogthuvi.com
Category: Blog