Biểu cảm về Bà

Biểu cảm về Bà

Top những bài làm văn biểu cảm về bà hay nhất của các bạn học sinh giỏi đạt điểm cao. Mời các bạn đọc tham khảo và dựa vào đây viết cho mình một bài văn biểu cảm về người bà kính yêu của mình thật hay. Chúc các bạn học tập tốt và đạt được kết quả cao.

Biểu cảm về Bà – Bài làm 1

” Gia đình ” – tiếng gọi thiêng liêng nhất so với mỗi người. Đó là nơi nuôi dưỡng tất cả chúng ta lớn lên và là chỗ dựa ý thức khi tất cả chúng ta gặp khó khăn vất vả. Nơi ấy đong đầy biết bao tình yêu của ông bà cha mẹ, chan chứa bao kỉ niệm thâm thúy mà đầy tình mến thương. Vâng, ở đó, tôi đã có được tình mẫu tử thiêng liêng, tình phụ tử cảm động, nhưng còn một thứ tình cảm mà tôi luôn xúc động khi nhắc đên đó là tình bà cháu mến thương. “ Bà ” chính là tiếng gọi thân thương tự sâu thẳm tâm hồn tôi. Bà tôi là người tuyệt vời nhất, là người đã sinh ra mẹ và góp thêm phần chăm nom, dạy dỗ tôi từ những ngày thơ bé .

bieu cam ve ba - Biểu cảm về Bà

Bạn đang đọc: Biểu cảm về Bà

Biểu cảm về bà hay nhất

Ngoại tôi – người không mang nặng đẻ đau tôi, người không cho tôi dòng sữa mát lành nhưng so với tôi, bà là người rất đáng kính, là người tôi yêu thương. Những kỉ niệm giữa bà với tôi luôn trân trọng. Tôi thương lắm những khổ đau mà bà đã trải qua suốt dặm dài cuộc sống. Tuổi thơ của tôi là bà, là vòng tay ấm cúng của bà luôn ôm tôi vào lòng, là những lời ru thiết tha đưa tôi vào những giấc mơ đẹp, là những lúc ngoại ẵm, ngoại cõng trong vòng tay yêu thương. Hình ảnh bà thân quen trong đời sống, hiền hậu ôn tồn chỉ bảo cho con cháu. Người bà luôn yêu thương, chăm sóc và lo ngại cho những đứa cháu nghịch ngợm .
Thế nhưng đời sống trôi qua theo guồng quay của tạo hóa, tôi bất thần thấy bà đã già đi rất nhiều. Nếu như tôi ngày càng khôn lớn, trưởng thành thì tóc bà lại thêm những sợi bạc, nếp nhăn trên khuôn mặt bà ngày càng lộ rõ, cái sống lưng còng ngày nào vẫn thường cõng tôi rong ruổi trên mọi nẻo đường giờ đây có vẻ như đã yếu đi rất nhiều. Nhìn dáng bà còng còng, tôi biết bà rất khổ. Thời trẻ, bà đã khó khăn vất vả vật lộn với đời sống để nuôi mái ấm gia đình. Tôi yêu bà bởi cái dáng còng còng và mái tóc bạc phơ ấy .
Bà ơi ! Bà có biết cháu thương bà dường nào không ? Cháu thương lắm cái hình dáng gầy guộc, tần tảo sớm hôm với những bước tiến chầm chậm của bà. Cháu thương mái tócđiểm bạc pha sương, pha cả màu nắng, pha màu thời hạn. Cháu thương cả đôi mắt thánh thiện mà ẩn sâu trong đôi mắt ấy là sự nhân hậu, tình yêu thương bà giành cho con, cho cháu. Ánh mắt chan chứa thương mến, trìu mến, êm ả dịu dàng, ánh mắt biết xoa dịu, vỗ về, khơi dậy niềm vui trong lòng tôi. Ôi ! Có gì ấm cúng hơn đôi mắt ấy – đôi mắt bà tôi. Nhưng sao tôi vẫn có cảm xúc một nỗi buồn nào đó đượm lên ánh mắt của bà, một nỗi buồn sâu thăm thẳm. Phải chăng là những năm tháng gian nan của cuộc sống bà đã làm đôi mắt ấy thêm những nỗi sầu riêng. Bà rất ít cười cũng có lẽ rằng là như vậy chăng. Những khi môi bà hé nụ cười thì tôi lại thương sao nụ cười hiền hậu, âu yếm đấy. Nó như khuyến khích tôi nỗ lực học tập để làm bà vui vẻ, luôn nở những nụ cười như vậy. Đôi mắt ấy, nụ cười ấy mới quen thuộc làm thế nào ? Nó luôn hiện lên trong tâm lý tôi, mãi không quên. Thật thân thiện, cảm động xiết bao !
Các bạn có biết tôi thương nhất là gì ở bà không ? Tôi thương nhất đôi tay rám nắng, gầy gầy, xương xương, nổi nhiều gần xanh của bà. Đó là đôi bàn tay nhọc nhằn vì con, vì cháu. Chính đôi bàn tay ấy đã nuôi dưỡng mẹ tôi và sát cánh cùng với tôi từ thưở ấu thơ cho đến tận giờ đây, giúp tôi có thêm sức mạnh để vượt qua bao khó khăn vất vả trong đời sống. Mỗi lần tôi buồn, đôi bàn tay ấy đặt lên vai tôi khiến tôi có cảm xúc như có thêm điểm tựa, vơi đi bao luôn buồn. Và cũng chính đôi bàn tay ấy đã dắt tôi từ những bước tiến chập chững tiên phong. Tôi nhớ như in cái ngày tôi bước vào lớp Một – cái ngày tôi bước những bước đi tiên phong trên con đường học vấn. Bố mẹ đi công tác làm việc xa, chỉ có bà bên tôi, đưa tôi đến cổng trường Tiểu học ngày ấy. Bàn tay bà gầy gò, chai sần theo mưa nắng phong ba nắm gọn bàn tay nhỏ bé của tôi dắt tôi đi về phía trước. Khi đó, bà nói :
Cháu ngoan của bà hãy gắng học thật chăm nhé ! Bà tin rằng một mai nào đó cháu sẽ có những bước tiến vững chãi bằng chính thành công xuất sắc từ sự nỗ lực của mình trên chặng đường tương lai dai dẳng phía trước .
Giọng nói ấm cúng, miệng bà mỉm cười, nụ cười tươi rói trên khuôn mặt hiền lành, phúc hậu cùng lời dạy ngọt ngào thưở ấy giờ đây đã khiến tôi gặt hái nhiều thành tích trong học tập .
Ở cái tuổi xế chiều, cái tuổi 70 là vậy nhưng bà có khi nào chịu để tay chân nghỉ ngơi ? Bà luôn thao tác không ngừng nghỉ, làm đủ mọi việc trong nhà. Bà rất ít ngủ. Người ta thường nói tuổi già như vậy quả không sai. Những đêm gió thổi về lạnh, bà không ngủ, bà ngồi đan áo cho tôi, đứa cháu xa quê, đan áo cho cái lạnh cắt da cắt thịt bên ánh đèn heo hắt. Những lúc như vậy tôi chỉ muốn ôm chầm lấy bà và nói : Bà ơi ! Bà đi ngủ đi .
Đối với hàng xóm láng giềng, bà luôn nhã nhặn, vui tươi. Thân thiện, hòa đồng, chăm sóc, trợ giúp người khác là những lời nhận xét của mọi người về bà. Có miếng ăn ngon, bà luôn san sẻ mỗi người một chút ít, giúp mỗi người một tay những lúc họ gặp khó khăn vất vả. Là người phụ nữ của mái ấm gia đình, người mẹ, người bà của con cháu nên bà hay nghiêm khắc, vẫn luôn nhắc nhở, khuyên bảo. Với tôi bà là người tuyệt nhất. Mỗi khi tôi buồn vì chuyện gì, bà cũng vỗ về, an ủi. Tôi làm điều gì sai bà cũng ôn tồn, giảng giải cho tôi hiểu. Thật xúc động biết bao trước tình cảm yêu thương bà dành cho chúng tôi. Tấm lòng yêu thương vô tư không cần đền đáp của bà so với tôi làm cho tâm hồn tôi thêm tiềm ẩn nhiều hơn những kỉ niệm đẹp về bà, như truyền cho tôi thêm sức mạnh .
Bà chính là bà tiên trong câu truyện cổ tích của tôi. Bà thường hay thủ thỉ, nhỏ to dạy tôi những điều hay lẽ phải, bà dạy tôi cách đi đứng, nói năng, dạy tôi biết yêu thương, giúp sức mọi người. Bà kể cho tôi nghe những câu truyện cổ tích mang đầy ý nghĩa về cô Tấm, nàng Lọ Lem, anh Khoai, … với những bài học kinh nghiệm đời sống. Hình ảnh cô Tấm, cậu bé làng Gióng như in sâu trong tâm lý tôi, luôn nhắc nhở tôi cách sống sao cho tốt. Nhờ thế mà tôi biết nhiều hơn. Chân trời như rộng mở trước mắt. Những câu truyện, lời dạy của bà là hành trang giúp tôi có thêm tự tin, động lực cho tôi vững bước hơn. Đó là những tích tắc niềm hạnh phúc khi bên bà .Nhắc đến bà là nhắc đến gian nhà bếp lửa, đến thôn quê – nơi chôn rau cắt rốn, nơi bàn tay gầy gò đã chai sần theo những tháng ngày nuôi con, nuôi cháu sớm hôm, nơi có nhà bếp lửa do bàn tay bà nhen nhóm tạo ra nhiều món ăn cho cả mái ấm gia đình, những món ăn không hề tìm ở đâu ngoài bà … Tôi nhớ lắm những lúc được ở bên bà, được bà nấu cho món ăn ngon tuyệt, nhất là món canh chua bà nấu. Vị chua thanh độc lạ của canh khiến món ăn thêm phần đặc biệt quan trọng so với tôi, nó thấm đẫm những kỉ niệm yêu thương, giống như ngoại đang ăn cùng với tôi. Có lẽ vì sự quyết tử của ngoại, tình thương của ngoại là thứ gia vị đặc biệt quan trọng, thứ gia vị của niềm hạnh phúc đã nêm nếm, biến món ăn dân dã trở thành đặc biệt quan trọng so với tôi .
Bà lúc nào cũng ở bên tôi, đi theo tôi từng bước một. Tôi đã không hiểu được tình cảm của bà dành cho tôi bát ngát và đặc biệt quan trọng như vậy. Nhiều khi tôi đã phát cáu với bà chỉ vì khi nào bà cũng đi theo cháu. Tôi đã cáu bẳn và không dễ chịu, tưởng như bà sẽ ghét tôi, nhưng không, bà không khi nào để bụng vì mấy chuyện đó, tình cảm của bà so với tôi vẫn còn nguyên vẹn. Qua những lần không dễ chịu của tôi, tôi càng thấy ghét bản thân mình và càng thương bà hơn. Tôi có cảm xúc như được hưởng một tình yêu vô bờ bến, một thứ tình cảm bà truyền cho tôi từ chính trái tim, tâm hồn xinh xắn của bà : bao dung, hiền hậu, tâm hồn đẹp tươi .
Giờ đây, tôi sống xa bà, không còn gặp bà tiếp tục nữa. Ngày ngày, tôi cứ nhìn vào bức ảnh của bà mà nhớ về những kỉ niệm đẹp tươi giữa bà và tôi khi xưa, tôi trào dâng bao xúc cảm về bà. Tôi nhớ lắm lúc cất tiếng gọi “ bà ơi ” mỗi khi đi học về, được chạy sà vào lòng bà, được bà xoa đầu an ủi … Nhưng giờ đây chỉ có tôi với tiếng vang vọng từ căn nhà nhỏ. Tôi nhớ lắm những món ăn đậm chất thôn quê từ tay bà nấu, những câu chuyển cổ tích bà kể hằng đêm … Càng nhớ tôi càng khát khao, chỉ mong hè đến nhanh để tôi hoàn toàn có thể gặp bà. Bởi mỗi lần về quê, tôi lại cảm nhận được hơi ấm của bà. Bao giờ về đây, tôi cũng cảm thấy bình an và thanh thản. Tôi đi mạnh, dáng thẳng bên bà đã còng nhưng sao tôi vẫn có cảm xúc bà đang che chở tôi như thể tôi là một đứa bé con ngày nào. Mỗi lần về quê là mỗi lần như vậy. Cái cảm xúc ấy làm sao tôi quên được …
Tôi dần lớn lên, còn bà thì ngày càng già thêm. Tôi ngày càng ít thời hạn bên bà. Tôi không còn hay chạy sà vào lòng bà nữa. Tôi chỉ bận chuyện học, chuyện riêng của mình. Tôi vô tâm, tránh mặt những cử chỉ yêu thương của bà. Những game show xa hoa kéo tôi xa dần với những triết lí của bà. Tôi dần biết cãi lời bà. Tôi vô tình không nhận ra bà ngày càng yếu đi, mái tóc bà bạc nhiều hơn, ánh mắt bà thêm đượm buồn, nếp nhắn khóe mắt như mòn thêm mi vì thái độ của tôi. Cho đến một ngày bà bị trượt ngã vì bảo tôi đi mua đồ giùm bà, tôi cứng đầu không chịu đi vì mải mê với quyển truyện trên tay. Và rồi … dòng máu đỏ từ đâu đó trên người bà chảy ra, tôi như chết lặng không dám tin vào chính mắt mình. Tôi vội chạy đến bên bà. Tôi sợ lắm ! Con tim tôi như thắt lại, muốn vở tung thành trăm mảnh, nghĩ lại mà hối hận vô cùng. Tại sao tôi lại hư đốn, ích kỉ đến vậy. Tôi òa khóc nức nở, khóc vì những sai lầm đáng tiếc mà mình gây ra. Ngồi mong bà tỉnh dậy, đâu đó trong đầu tôi lóe lên ý nghĩ nếu như một ngày nào đó trên đời này sẽ không còn sự Open của bà nữa thì tôi sẽ ra làm sao ? Càng nghĩ tôi càng sợ hơn. Vắng bà thì ai sẽ yêu thương, khuyên nhủ tôi nữa đây, sẽ còn ai vỗ về yêu thương tôi, còn đâu giọng nói trầm ấm kể chuyện, hát ru cho tôi hàng đêm, chắc rằng ngày đó, trời đất như sụp đổ dưới chân tôi. Tôi không hề sống được, sẽ không hề thành công xuất sắc được nếu thiếu vắng tình thương bát ngát ấy. Thật đáng sợ so với tôi, tôi có cảm nhận được sự mặn chát từ những giọt nước mắt lăn dài trên má khi đó. Và bà tỉnh dậy, tôi vội ôm chầm lấy bà, vui sướng không tả nổi, những giọt nước mắt xúc động cứ thế tuôn ra. Tôi chỉ hoàn toàn có thể nói : Bà ơi, lỗi tại cháu bà cứ trách móc cháu đi, cháu không xứng danh nhận sự tha thứ của bà nữa. Bà ơi, cháu xin lỗi .
Tình cảm của bà là thứ ân tình sâu nặng mà ngôn từ chẳng thế nào với tới được. Bởi vì, nó là lòngyêu thương, tình cảm, sự chăm sóc mà nếu không biết nghĩ đến nhau sẽ không thể nào có được. Nó không hề giống với việc thống kê giám sát khuyến mãi ngay món quà này, phong bì kia thì sẽ đổi chác được điều gì. Tất cả đều trôi chảy, tự nhiên không có gì ngưng đọng để người cho, người nhận phải lưỡng lự, ngập ngừng. Có phải mọi chân lí đều giản đơn và thân thiện như tình cảm bà dành cho tôi. Bà là một chân lý mà sao cả đời tôi không hề hiểu hết được, dẫu thân mật xiết bao !
Tôi yêu bà lắm. Yêu bà từ những cử chỉ nhỏ đến tấm lòng của bà. Được sống trong vòng tay âu yếm của bà, tôi cảm thấy rất niềm hạnh phúc và sung sướng. Nếu có mong ước trong cuộc sống này, tôi sẽ ước thời hạn trôi thật chậm để được bà vỗ về, dạy bảo nhiều hơn. Dù khi lớn lên, khi trưởng thành nhưng tôi vẫn luôn nhớ những ngày tháng ngọt ngào trong vòng tay yêu thương của bà. Bà ơi, con thương bà nhiều lắm ! Cảm ơn bà đã cho con một câu truyện cổ tích ngọt ngào đầy tình thương của bà .

Biểu cảm về Bà – Bài làm 2

“Ngó lên nuột lạc mái nhà
Bao nhiêu nuột lạc nhớ ông bà bấy nhiêu!”​

Một mái nhà niềm hạnh phúc luôn là mong ước của nhiều ngừoi, và thật sung sứong biết bao khi tôi đang lớn lên trong tình yêu thưong của ngừoi thân. Tôi yêu ba, yêu mẹ, yêu anh, yêu em, nhưng yêu nhất là ngừoi bà đã khuất của tôi – ngừoi luôn yêu thưong và chăm sóc tôi từ ngày còn bé .
Bà hiện lên trong kí ức tôi với gưong mặt nhân hậu và đôi mắt sâu lõm bên dứoi vầng trán cao đã có nếp nhăn hằng lên trên đấy, lộ rõ sự khắc khổ qua năm tháng. Mái tóc bạc trắng đựoc bà búi lên trông thật ngăn nắp. Bà tôi rất hay cừoi. Nụ cừoi của bà làm sáng lên vẻ phúc hậu và nét đẹp lão cho khuôn mặt dù tuổi đã ngoài tám mưoi. Làn da nhăn nheo với những đốm đồi mồi vì tuổi tác. Tay chân bà không còn khỏe như trứoc nữa. Ôi ! Sao mà thấy thưong bà thế !

Tôi vẫn nhớ như in cái ngày còn nhỏ, cùng bà đi trên con đừong làng vắng vẻ. Ánh nắng ban mai ôm ấp lấy hai bà cháu, bóng tre xanh bên đừong như đang mở lối, còn những chú chim thì ngân nga đâu đó khúc hát chào ông mặt trời. Tôi vui tươi trong vòng tay yêu thưong của bà, cùng bà cất những bứoc chân đến ngôi trừong mẫu giáo ở cuối xóm. Thích lắm những khi đựoc bà trao cho cái kẹo, cái bánh. Bà là vậy đấy ! Luôn dành những thứ ngọt ngào nhất cho tôi ! Và niềm hạnh phúc nhất là vào những đêm trăng sáng ! Bà hay dẫn tôi ra trứoc thềm nhà, đặt tôi tựa đầu trong vòng tay bà rồi kể tôi nghe những câu truyện cổ tích dưói ánh trăng sáng mờ và bóng hàng dừa trứoc nhà. Lời bà ấm cúng, nhẹ nhàng đưa tôi vào giấc ngủ ngon nhất giữa cảnh trăng và tiếng gió thổi vi vu trên những tàu dừa cao chót vót giữa sự yên bình của mọi vật. Bàn tay bà nhẹ nhàng vuốt lên tóc tôi thật trìu mến. Tôi thấy sao mà ấm cúng quá ! Bà yêu tôi, luôn chăm sóc tôi từ ngày còn bé như thế đấy ! Bà chẳng khi nào tức giận với tôi cả. Khi tôi vui hay làm điều gì tốt thì bà luôn cừoi và động viên tôi liên tục cố gắng nỗ lực. Còn khi tôi làm sai việc gì thì bà nhẹ nhàng nhắc nhở, rồi cũng cừoi với tôi – nụ cừoi của bà đầy khuyến khích và niềm tin vào tôi .Tôi nghĩ đến bà trong đời sống. Cứ mỗi lần vấp ngã hay tuyệt vọng, tôi lại nhìn về nụ cừoi của bà trong ảnh là lại có thêm nghị lực để vưon lên và vựot qua toàn bộ. Ánh mắt bà nhìn tôi như chứa đựng điều gì đấy. làm cho tôi lại chợt nhớ đến những lời động viên, khuyến khích của bà ngày trứoc để liên tục cố gắng nỗ lực và hình ảnh của bà luôn bên tôi như ngày còn bé. Tôi đã gặp bà trong mơ, bà nhìn tôi và vẫn nở nụ cừoi như ngày trứoc .

Mai này lớn lên, tôi vẫn sẽ không quên những kỉ niệm bên bà. Dù thời gian có trôi xa đến đâu, dù mọi vật có đổi thay như thế nào thì tôi vẫn yêu bà, tình cảm đó là vĩnh cửu và sẽ không mờ nhạt. Hình ảnh của bà và nụ cừoi mà bà dành cho tôi sẽ mãi trở thành động lực để tôi vưon lên trong những khó khăn vô vàng của cuộc sống, vẫn là hình ảnh mà tôi yêu nhất. Mong sao ở thế giới bên kia bà sẽ luôn vui vẻ dù không có tôi ở cạnh.

Bà giờ đây đã ở quốc tế rất xa, đã không còn bên tôi như ngày trứoc nữa. Với tôi, bà như bà tiên trong truyện cổ tích. Bà đã đem đến cho tôi những điều kì diệu và những phút giây tuyệt vời trong suốt một thời tuổi thơ. Trong đời sống, có lẽ rằng khi ngưòi mà ta yêu quí nhất ra đi thì ngừoi ta rất dễ gục ngã ! Nhưng tôi thì không ! Tôi tin rằng bà ở trên thiên đường đang nhìn theo tôi, dõi theo bứoc tôi trên cuộc sống. Tôi sẽ luôn học thật giỏi để bà đựoc vui vẻ nơi phưong trời xa kia. Tôi muốn kêu lên thật to : ” Bà ơi ! Cháu nhớ bà ! ” để gió mang những tình cảm của tôi đến với bà – người tôi yêu nhất .

Biểu cảm về Bà – Bài làm 3

Trong mái ấm gia đình em, bà nội là người mà em yêu thương rất nhiều. Từ nhỏ em đã được bà chăm nom, dạy dỗ, được sống trong sự bảo phủ của b, bà là người rất có tác động ảnh hưởng đến em. Từ bà em đã học được rất nhiều điều tốt đẹp, bà cũng là người truyền cảm hứng cho em về những giá trị văn hóa truyền thống cổ truyển của dân tộc bản địa .

Bà nội em năm nay đã gần 70 tuổi, tóc bà đã bạc trắng đầu, lưng bà còn hơi còng, làn da nhăn nheo và có nhiều chấm đồi mồi. Nhưng trông bà vẫn rất đẹp lão, nụ cười của bà rất hiền từ và nhân hậu, mọi người trong làng kể rằng, ngày xưa thời còn trẻ, bà đẹp nhất làng, lại còn hát chèo rất hay khiến bao nhiêu chàng trai si mê, trong đó có cả ông nội tôi. Tuy nhiên, bà chỉ dành tình cảm cho duy nhất một người, đó là ông nội tôi.

Ông nội đi kháng chiến và quyết tử một cách oanh liệt. Một mình gồng gánh mưu sinh, bà thức khuya dậy sớm tảo tần sớm khuya, sáng sớm bà dậy sớm làm đậu rồi mang ra chợ bán, trưa về lại tranh thủ ra đồng cày cấy, rồi buổi chiều lại lo cho lũ tằm, rảnh chút nào là lại ra đồng mò cua bắt ốc, chân tay không khi nào thảnh thơi, bà khó khăn vất vả như vậy cũng phải thôi, vì một người phụ nữa nhỏ bé như bà phải cố gắng nỗ lực bươn trải với cuộc sống để nuôi bốn người con đang tuổi ăn tuổi lớn .
Tuy khó khăn vất vả là thế nhưng bà nhất quyết không để những con của mình thất học, tư tưởng của bà so với những người cùng thời là rất văn minh, vì thế bố và những bác, những cô tôi đều được ăn học đàng hoàng và có công ăn việc làm tử tế, tổng thể là nhờ sự quyết tử vì con vì cháu của bà. Bà cũng đặc biệt quan trọng thích nấu ăn, bà hay nấu rất nhiều món mà em thích cho em ăn, những món ăn bà nấu đều bảo vệ dinh dưỡng

Ngày còn thơ bé, do bố mẹ bận công tác, hầu hết thời gian tôi đều ở bên bà. đã thay ba mẹ, chăm sóc chăm bẵm em từng li từng tí. Tối nào trước khi đi ngủ tôi cũng được bà kể cho nghe những câu chuyện cổ tích, sáng sớm bà vỗ về tôi, gọi tôi đi học, nấu những bữa sáng thơ ngon và giàu dinh dưỡng cho tôi ăn. Suốt những năm tôi học lớp 1, lớp 2 bà đều đón đưa tôi đi học, bất kẻ nắng mưa, mỗi bước chân tôi đến trường đều có bà bên cạnh. Mỗi lần em ốm, bà lại chăm sóc em từng miếng cháo, từng ngụm nước để mẹ em yên tâm đi làm. Bà ngồi bên giường, dỗ dành, đút cho em từng thìa cháo nhỏ. Suốt những năm tuổi thơ ấy, em đã bén hơi bà và cứ như thế lớn lên trong vòng tay yêu thương của bà. Sau này, vì điều kiện gia đình phải chuyển chỗ ở để bố mẹ em tiện công tác, em không còn ở bên em thường xuyên như trước nữa, nhưng cứ thỉnh thoảng em lại đòi bố mẹ đón bà lên chơi với em một tuần, bà lại mang rất nhiều quà quê lên cho em và hàng xóm láng giềng.

Bà luôn dạy dỗ khuyên bảo tôi những điều hay lẽ phải, bà nói tôi phải sống thật tốt, phải luôn ghi nhớ : “ Công cha, nghĩa mẹ, ơn thầy ”, luôn biết lắng nghe và san sẻ cùng những người xung quanh .

Em yêu thương rất nhiều, với em bà nội là người bà vĩ đại nhất, người mà em coi như báu vật của cuộc đời mình, ước muốn của em là bà luôn luôn được khỏe mạnh, sống thật lâu với em. Em lúc nào cũng nhớ và nghĩ về bà, em chỉ mong đến những ngày tết, ngày hè để được về thăm bà, chơi với bà.

Được nghe mọi người kể về , em thấy thêm hiểu bà của mình hơn. Hình ảnh người bà thân thương luôn luôn hy sinh vì chồng vì con luôn khiến em thấy xúc động và ấm lòng vô cùng. Em đã tự hứa với bản thân sẽ sống thật ngoan, học thật giỏi, đạt nhiều điểm tốt để bà vui lòng. Em thầm ước rằng bà luôn sống vui, sống khỏe để mãi mãi bên em. Em yêu bà em rất nhiều.

Biểu cảm về Bà – Bài làm 4

Đã là con người ai chẳng yêu mái ấm gia đình mình, yêu cái hương khế ngọt tuổi thơ rải dọc theo triền sông nhỏ, yêu cái vẫy đuôi xoắn tít của chú cún, yêu tổng thể những gì được thấy là hay ho qua con mắt thời trẻ nhỏ, một thời thơ dại và ngây ngô. Là một lẽ tất yếu, trẻ con yêu mẹ, yêu cha, những người gắn bó cả đời với chúng. Tuổi thơ tôi gắn bó nhất với bà ngoại. Tôi yêu nhất bà ngoại của tôi .
Tầm tôi hai, ba tuổi tôi cứ nghĩ bà cụ nào cũng hiền và đẹp như bà tôi. Bởi một lẽ, hình ảnh bà gần như choán hết tâm lý tôi, bà lo cho tôi mọi thứ, khi nào bà cũng ở bên tôi, đưa tôi vào quốc tế diệu kỳ chuyện cổ. Bà tôi vẫn đẹp, một cái đẹp hiền hòa, êm ả dịu dàng. Những lọn tóc dày của bà hàng ngày tôi vẫn miệt mài tết thành bím. Và khi soi mình trong gương bà chỉ cười trừ. Tôi yêu bà, yêu hương hoa bưởi tinh khiết vấn vương trong mái tóc, yêu đêm trăng bà bày cách ngồi đan rổ, yêu buổi trưa nắng theo bà ra đồng .
Dáng người cao cao, đôi bàn tay nhăn nheo mà ấm cúng, như truyền làn hơi ấm vào tâm hồn tôi, như chắt lọc những giọt nước tinh khiết nhất chảy vào tâm lý, từ cái quốc tế ngoài khoảng chừng sân, góc vườn nhà mình. Trước cái quốc tế bát ngát mà tôi sẽ xòe cánh bay vào đó, bà như một tấm khiên mỏng mảnh đánh bật những điều xấu xa và đưa tôi đi đúng hướng, là một người hoa tiêu vững vàng rắn rỏi lại đầu óc tôi hướng về cái thiện. Bà còn là nhiều điều quý giá nữa mà tạo hóa ban tặng cho tôi .
Cái cười nheo nheo mắt, cái vỗ về an ủi của bà, tôi quên sao được. Nếu trong cuộc sống này tôi quên đi những điều đó cũng có nghĩa là quên đi tuổi thơ, quên đi quá khứ, quên đi niềm vui và niềm hạnh phúc. Chỉ ở bên bà tôi mới nghe được tiếng sóng vỗ của biển, tiếng nhạn kêu trong cây lá xào xạc lay động trong khoảng chừng trời vàng vàng … Những kho tàng kiến thức và kỹ năng bà mở ra cho tôi sẽ mở thêm cho tôi tình yêu quê nhà quốc gia, con người …
Như một chân lý của cuộc sống, bà, vị thần ánh sáng của tôi, sẽ mãi mãi giữ một vị trí quan tọng trong tim đứa cháu hiếu thảo này .
Bà ơi ! Có lời nào để cháu nói hết được nỗi tiếc thương bà .

Biểu cảm về Bà – Bài làm 5

Ai ai trong chúng ta cũng luôn luôn mong có được một gia đình hạnh phúc và ở đó có những người thân yêu. Em thật may mắn có được gia đình thuận hòa, ai cũng yêu quý em, và em cũng vậy. Thế nhưng trong em thì hình ảnh người bà luôn là một điều gì đó thiêng liêng, em yêu bà em lắm!

Người bà dường như cũng đã lại hiện lên trong những ký ức của em với gương mặt của bà thật phúc hậu và cũng thật mặt hiền từ. Em như ấn tượng và không bao giờ quên được đôi mắt sâu lõm bên dưới vầng trán cao, mà vầng trán đó lại có nếp nhăn hằn lên trên đấy, những vết nhăn không thể nào có thể che bớt đi được nó như cứ bộc lộ rõ sự khắc khổ qua năm tháng đã hiện hữu trong cuộc đời của bà. Bà em lại có một mái tóc bạc trắng như cước, tóc bà cũng không được dày như thời con gái mà nó đã rụng đi còn lại rất mỏng và dài. Bà em cũng đã búi lại gọn gàng.

Nhìn bà em thật phúc hậu biết bao nhiêu. Bà em có một nụ cười rất nhân hậu và nó có vẻ như cũng nụ cười làm cho bà em đẹp hơn, trẻ hơn. Mực dù bà em tuổi cũng đã ngoài 80. Em thấy được làn da như nhăn nheo của bà và có cả những đốm đồi mồi vì tuổi của bà cũng đã cao. Chây tay bà cũng không được nhanh như trước, khi lấy cái cốc uống nước hay những đồ vật gì thì tay bà có vẻ như cứ run run mãi không thôi. Em nhìn và thương bà em lắm ! Em luôn mong ước bà thật khỏe mạnh và sống mãi với con cháu .
Những ngày thơ bé em có vẻ như cũng cứ vẫn nhớ như in cái ngày còn nhỏ, em lại như bước chân để cùng bà đi trên con đường làng vắng vẻ và cũng thật đẹp bởi những hàng cây rợp bóng ven đường. Thế rồi em vẫn còn nhớ được có những ánh nắng ban mai ôm ấp lấy hai bà cháu, ngay cả những bóng tre xanh bên đường như đang mở lối, không những thế thì đâu đó có chú chim thì ngân nga đâu đó khúc hát chào ông mặt trời như đang đổ lửa trên con đường mà hai bà cháu cùng đi. Em và bà cũng thật là vui tươi trong vòng tay yêu thương của người bà đôn hậu, em đã nắm tay bà và cùng bà cất những bước chân đến ngôi trường mẫu giáo ở cuối xóm em .

Không thể có lời nào có thể miêu tả được hết những tình cảm mà em dành cho người bà đáng kính và em cũng cảm nhận được bà rất yêu quý em nữa. Em thực sự cũng thích lắm mỗi khi bà trao cho cái kẹo, cái bánh. Bà em là thế đó luôn luôn dành những điều tốt đẹp cho con cho cháu. Bà của em luôn là người động viên em cố gắng trong học hành. Em được học ở bà rất nhiều những điều hay lẽ phải và người bà như cả một thế giới kho tàng ca dao, tục ngữ và có cả các câu chuyện cổ tích. Bà luôn răn dạy em phải sống sao cho lương thiện đúng đạo lý không được lừa gạt ai. Sống cũng phải luôn luôn giúp đỡ người khác, nhất định một ngày nào đó mình cũng sẽ có được người khác giúp đỡ mình như mình cũng đã giúp đỡ ai đó.

Trong đời sống có quá nhiều những điều lo âu và phiền muộn, thế rồi em nhận thấy được rằng cứ mỗi lần vấp ngã hay tuyệt vọng, em lại nhìn về nụ cười của bà và bà luôn luôn động viên em cố gắng nỗ lực. Thật đau xót và buồn biết bao nhiêu khi bà em ốm một trận ốm dài, bà đã không qua khỏi và rời xa em và cha mẹ mãi mãi. Em rất thương nhớ bà, nhớ hình ảnh, nhớ nụ cười và nhớ những lời dạy của bà như cũng khuyên em sống thật tốt .

Bà thực sự là một tấm gương sáng để cho chúng em noi theo. Em luôn luôn yêu quý bà, mặc dù bà đã đi xa nhưng trong tâm trí em thì bà luôn luôn hiện hữu. Em thật tự hào vì có được người bà thật đôn hậu, hiền lành. Em chỉ muốn nói một điều với bà của mình đó là “Bà ơi! Cháu yêu bà lắm’.

Cảm ơn các bạn các bạn vừa đọc xong top những bài làm văn biểu cảm  về bà hay nhất của các bạn học sinh giỏi. Chúc các bạn viết cho mình một bài văn biểu cảm về người bà kính yêu của mình thật hay và đạt được kết quả cao.

Source: https://blogthuvi.com
Category: Blog